Just a Random Conversation

Đán: Sometimes Đạo and I think the same.
Đạo: Because we know each other for five years.
Đán: Can we be brothers forever?
Đạo: Of course.
Dad: I love it when you guys be nice to each other.
Đạo: I love you daddy. I will miss you when you die.

Ngu

Hồi nhỏ tôi thường bị mẹ mắng là ngu. Tôi cũng không để ý tới vì nghĩ mình ngu thật. Lúc mới sang Mỹ, mẹ cũng mắng tôi trước mặt một người chị họ. Chị chỉnh lại bà, “Dì Tư đừng có nói nó ngu. Nó không có ngu đâu”. Đến bây giờ tôi vẫn nhớ mãi câu nói đó của chị. Lần đầu tiên có người không xem thường mình. Lần đầu tiên có người thấy được tôi không phải là thằng ngu tuy chị mới gặp tôi lần đầu tiên. Từ đó tôi không để cho ai xem tôi là thằng ngu nữa. Tôi hứa thầm với chị ấy rằng tôi sẽ cố gắng học hành cho thành tài để cái nhận xét đó của chị không bị sai lầm. Tôi luôn âm thầm cảm ơn và nhớ mãi câu nói đó của chị. Đã hơn hai mươi mấy năm rồi tôi không biết chị có còn nhớ không nhưng tôi không bao giờ quên được. Tôi cũng không trách mẹ vì chuyện đó ở Việt Nam cũng thường. Thậ chí tôi đã từng nghe cha mẹ mắng con hoặc đánh đập con nặng hơn.

Dạo này thằng Đán cứ cho nó là thằng ngu. Nhiều lần tôi đã giải thích cho nó nghe là nó không có ngu. Nhưng mở miệng ra là nói, “I am stupid”. Tôi nói với nó, “Ba không thấy con ngu. Ngược lại ba thấy con rất thông minh”. Nó trả lời, “Con không thông minh hơn ai cả”. Tôi nói tiếp, “Không sao cả. Con không cần phải thông minh hơn cả. Chỉ cần bản thân con tự thông minh là được rồi.” Nói lại đáp, “Bản thân con thấy ngu.” Đúng là nó chọc tôi nổi điên. Tôi hét nó, “Mầy cảm thấy mầy ngu thì tao nói cô mầy cho trở lại nhà trẻ học. Mầy làm phí công sức cô mầy đã dạy dỗ mầy cả năm nay”. Nó năng nỉ, “Ba đừng mét cô. Con không có ngu”. Thằng này sợ cô lắm. Hù đến cô nó là nó xìu liền.

Tôi không muốn nó tự chà đạp bản thân của nó. Vả lại tôi thật sự không nghĩ nó là thằng đần độn. Nó tiếp thu hơi chậm khi học đọc vì nó không tập trung. Tôi đang trong chương trình dạy cho nó đọc với quyển sách Let’s Read. Thấy nó đọc cũng khá rồi. Chỉ cần nhẫn nại kèm theo nó thêm một chút nữa thôi.

A Conversation on Death

After a long day, I get exhausted around 8pm. The daily tasks of giving the kids a bath and brushing their teeth have become tedious. The two big kids can do it on their own for the most part, but they wouldn’t move when I asked nicely. They only get going when I yell. I am get tired of yelling. At bedtime, we had a conversation:

Dad: When I died, you won’t hear me yelling anymore.
Đán: No, Daddy. I don’t want you to die. I love you.
Đạo: We love you and we want you and Mommy to live forever.
Dad: How?
Đạo: I make sure you eat right and exercise.
Dad: Thanks son, but we won’t live with you guys forever. I want you to take of each other.
Đạo: We will, but can you live until we have our wives?
Dad: I surely hope so, but don’t marry someone like your mom.
Đạo: Why not?
Dad: She’s a meanie.
Đạo: She’s nice and beautiful.
Dad: I am just kidding.
Đán: I love you. I don’t want you to die.

Đán was getting emotional. I held them closed and kissed them. I told them, “I will be here with you as long as I can.” I am glad to know that at least two people will miss me when I am gone. I also felt guilty for all the yelling. I need to work on that. Parenting is always a work in progress.

Học đọc

Tôi thích đọc nên cũng cố gắng kèm cho mấy đứa nhỏ học đọc. Thằng Đạo bây giờ tự đọc tiếng Anh được rồi. Nó cũng rất chăm chỉ đọc những quyển sách nó thích. Tôi muốn dạy nó thêm tiếng Việt nhưng bây giờ phải kèm cho thằng Đán. Khác với thằng anh, thằng em không chịu tập trung nên tiếp thu rất chậm. Có chữ đọc đi đọc lại nhiều lần mà nó nhận không ra. Nhiều lúc cũng mất kiên nhẫn lắm nhưng thôi cũng rán.

Mỗi lần hai cha con ngồi lại đọc thì thằng Xuân cũng muốn ngồi vào lòng tôi để đọc. Chưa kịp đọc hết trang thì nó lại muốn lật qua trang khác. Cuối cùng cũng không đọc được gì cả. Đôi lúc cảm thấy có lỗi với tụi nó vì không thể chú ý hết đến mỗi đứa. Nhất là thằng con giữa. Cứ lo nó cảm thấy bị hất hủi nên cố gắng dành thời gian cho nó. Nó cũng khá nhạy cảm nên phải nhắc nhở nó là cho gia đình ai cũng yêu thương nó.

Thằng Đạo tuy thường gây gổ với thằng em nhưng cũng thân lắm. Mỗi lần cãi lộn tôi tách rời hai đứa ra không cho chơi chung thì cả hai đều năng nỉ xin được chơi chung. Khi tôi bảo thằng anh đọc cho thằng em nó cũng làm theo. Thấy anh em nó đọc chung với nhau tôi cũng cảm thấy an ủi.

Biệt danh

Thằng cháu cùng lứa tuổi với thằng Đán được cưng chiều nên hơi bị nhõng nhẽo. Nói động một câu là khóc như mưa nên tôi đặt biệt danh cho nó là Wet Jackfruit (Mít Ướt).

Thằng Đán thì nói nhiều. Nói tùm lum tà la. Nói nhiều hơn cả ăn nên tôi đặt biệt danh cho nó là Old Story (Già Chuyện).

Thằng Đạo thì không nhõng nhẽo nhưng day như đỉa. Nó mà không được cái gì là nó than vắn thở dài cả ngày nên tôi đặt biệt danh cho nó là Tomato Wrinkle (Cà Nhằng).

Bài ca mừng sinh nhật

Hôm qua đưa Đạo và Đán đi ăn mừng sinh nhật thằng bạn của Đạo. Thằng bạn cha người Mỹ trắng mẹ người Tàu. Đến lúc hát mừng sinh nhật thì bắt đầu bằng tiếng Anh nên ai cũng ca được. Rồi thì đám nhỏ hát tiếng Tây Ban Nha vì tụi nó học hai thứ tiếng trong trường. Rồi mẹ thằng bé ca tiếng Tàu. Rồi một gia đình Hàn Quốc ca tiếng Hàn. Mẹ thằng bạn vừa quây phim vừa ra dấu bảo tôi ca tiếng Việt thì tôi mới nhân ra tôi không biết bài “Happy Birthday” bằng tiếng Việt.

Mỗi lần sinh nhật không để ý chỉ ca bằng tiếng Anh bây giờ phải học bài tiếng Việt. Khi tìm trên YouTube tôi rất có vài lời khác nhau. Tôi thấy lời này đơn giản và gần nghĩa với lời Anh nhất:

Chào mừng sinh nhật đáng yêu
Chào mừng sinh nhật dễ thương
Mừng ngày chúng ta sinh ra đời
Cùng vì sao xa toả sáng

Chào mừng sinh nhật đáng yêu
Chào mừng sinh nhật dễ thương
Mừng ngày chúng ta sinh ra đời
Hát với nhau lời chúc mừng

Thằng con giữa

Trong ba thằng con, tôi lo lắng nhất là đứa giữa. Đán vừa tròn sáu tuổi hôm thứ Tư và nó đang trong giai đoạn dễ xúc động. Hôm qua nó bảo rằng tôi nói láo. Tôi hỏi nó ba nói láo điều gì thì nó rướm nước mắt. Nó lại nói ai cũng ghét nó hết.

Nhiều lần tôi đã giải thích với nó nhưng nó vẫn nói thế nên tôi giận và đã lớn tiếng với nó. Tôi kể lại ngày sinh nhật nó được cha mẹ đến lớp cùng ăn mừng cùng với bạn bè, được món quà nó muốn, và được đi ăn nhà hàng nó thích. Nó không biết quý trọng tình thương cha mẹ dành cho nó. Nó bỏ đi qua bàn học và vẽ lên hai cái hình. Một cái là hình dáng tôi đang đứng cười còn nó chỉ là những vết nguệch ngoạc. Nó nói tôi ghét nó.

Tôi nhỏ giọng lại và hỏi nó con thật sự nghĩ ba ghét con hả. Nó lắc đầu. Tôi ôm nó và nói ba biết con chỉ nói vậy thôi chứ con không nghĩ vậy. Con biết là ba mẹ thương con lắm. Nó lại đi qua bàn học và vẽ lên hết gia đình năm người cùng cây thông và những cánh hoa tuyết rơi.

Nó đưa cho tôi. Tôi lại ôm nó vào lòng và nói cám ơn con ba sẽ giữ hình vẽ này. Nó ôm lấy tôi và nói ba phải giữ forever nhé. Thằng này được cái là tình cảm lắm. Nó là đứa giữa nên lúc nào hai vợ chồng cũng quan tâm đến nó vì sợ nó nghĩ rằng nó bị hắt hủi.

House of Shouts

I shout. She shouts. The kids shout. When Mr. Wet Jackfruit (Mít Ướt) and his mom join us, they shout too. Shouting is inevitable when we have too many boys in the house. They have way too much energy and they are way too competitive.

No matter how many times I told them that not everything has to turn into a competition, they just don’t listen. Even washing hands, they don’t want to be last. Every time Mr. Wet Jackfruit doesn’t get his way, he bawls like a baby. When he hears one thing he doesn’t like, such as “You’re wasting your food,” he cries. It’s getting to the point that you can’t say anything to the kid without making him cry.

On the other hand, I need to do better a better job at staying calm. Patience is a bitch.

Đán Stepped Up His Learning

My five-year-old who will turn six at the end of this month finally learned the alphabet letters. For months I have been concerned about his learning ability. When I sat down to teach him the letters, I got frustrated because he could not even go through two letters at a time. I felt like he said random letters just to screw with me.

I talked to my wife, but she doesn’t seem to worry. I sought advice from a friend who is a preschool speech therapist and she provided me tons of useful information and techniques. She also recommended that I take him in for an evaluation. I brought it up to Đán’s teacher in our conference and she advised me to give him a bit more time. She provided the alphabet with images so that he could sound out the letters. For instance, when he says snake, he could figure out the s sound. It worked surprising well. Now he could figure out most of the letters without the images.

I downloaded the Starfall.com app on my phone and let him plays with it. The app seems to help out too. He enjoys it. The next challenge is to get him to read simple words like in, on, and at. I will start him on Let’s Read later on this year. The book helped Đạo tremendously. Đạo likes to read now and I am very happy about it.

Once I can turn Đán into a bookworm, I have done my part. I read very little when I was a kid and I am kind of regretting it. I don’t want that to happen to them.

Lost in Intonation

Đán: Daddy, I want fucking thang.
Dad: What do you want?
Đán: I want you to swing me with your legs.
Dad: You mean “Bắc kim thang?”
Đán: Yes.

Oh boy, I almost got a heart attack there.

Contact