Thằng con giữa

Trong ba thằng con, tôi lo lắng nhất là đứa giữa. Đán vừa tròn sáu tuổi hôm thứ Tư và nó đang trong giai đoạn dễ xúc động. Hôm qua nó bảo rằng tôi nói láo. Tôi hỏi nó ba nói láo điều gì thì nó rướm nước mắt. Nó lại nói ai cũng ghét nó hết.

Nhiều lần tôi đã giải thích với nó nhưng nó vẫn nói thế nên tôi giận và đã lớn tiếng với nó. Tôi kể lại ngày sinh nhật nó được cha mẹ đến lớp cùng ăn mừng cùng với bạn bè, được món quà nó muốn, và được đi ăn nhà hàng nó thích. Nó không biết quý trọng tình thương cha mẹ dành cho nó. Nó bỏ đi qua bàn học và vẽ lên hai cái hình. Một cái là hình dáng tôi đang đứng cười còn nó chỉ là những vết nguệch ngoạc. Nó nói tôi ghét nó.

Tôi nhỏ giọng lại và hỏi nó con thật sự nghĩ ba ghét con hả. Nó lắc đầu. Tôi ôm nó và nói ba biết con chỉ nói vậy thôi chứ con không nghĩ vậy. Con biết là ba mẹ thương con lắm. Nó lại đi qua bàn học và vẽ lên hết gia đình năm người cùng cây thông và những cánh hoa tuyết rơi.

Nó đưa cho tôi. Tôi lại ôm nó vào lòng và nói cám ơn con ba sẽ giữ hình vẽ này. Nó ôm lấy tôi và nói ba phải giữ forever nhé. Thằng này được cái là tình cảm lắm. Nó là đứa giữa nên lúc nào hai vợ chồng cũng quan tâm đến nó vì sợ nó nghĩ rằng nó bị hắt hủi.

House of Shouts

I shout. She shouts. The kids shout. When Mr. Wet Jackfruit (Mít Ướt) and his mom join us, they shout too. Shouting is inevitable when we have too many boys in the house. They have way too much energy and they are way too competitive.

No matter how many times I told them that not everything has to turn into a competition, they just don’t listen. Even washing hands, they don’t want to be last. Every time Mr. Wet Jackfruit doesn’t get his way, he bawls like a baby. When he hears one thing he doesn’t like, such as “You’re wasting your food,” he cries. It’s getting to the point that you can’t say anything to the kid without making him cry.

On the other hand, I need to do better a better job at staying calm. Patience is a bitch.

Đán Stepped Up His Learning

My five-year-old who will turn six at the end of this month finally learned the alphabet letters. For months I have been concerned about his learning ability. When I sat down to teach him the letters, I got frustrated because he could not even go through two letters at a time. I felt like he said random letters just to screw with me.

I talked to my wife, but she doesn’t seem to worry. I sought advice from a friend who is a preschool speech therapist and she provided me tons of useful information and techniques. She also recommended that I take him in for an evaluation. I brought it up to Đán’s teacher in our conference and she advised me to give him a bit more time. She provided the alphabet with images so that he could sound out the letters. For instance, when he says snake, he could figure out the s sound. It worked surprising well. Now he could figure out most of the letters without the images.

I downloaded the Starfall.com app on my phone and let him plays with it. The app seems to help out too. He enjoys it. The next challenge is to get him to read simple words like in, on, and at. I will start him on Let’s Read later on this year. The book helped Đạo tremendously. Đạo likes to read now and I am very happy about it.

Once I can turn Đán into a bookworm, I have done my part. I read very little when I was a kid and I am kind of regretting it. I don’t want that to happen to them.

Lost in Intonation

Đán: Daddy, I want fucking thang.
Dad: What do you want?
Đán: I want you to swing me with your legs.
Dad: You mean “Bắc kim thang?”
Đán: Yes.

Oh boy, I almost got a heart attack there.

My Poor Wife

Xuân, being sick, sucks the life out of my wife. He clings to her twenty four seven. He cries and whines and wakes up every hour at night. I have been miserable myself from a cold.

Yesterday we decided to go to Six Flags to get some fresh air. On the way, I asked my wife, “Do you still love us?” Her respond was, “No, I love no one but myself.” Đạo and Đán was a bit sad. Đán said, “That means you hate us.” I said, “No, she loves you guys more than me.” She said to the boys, “I love you more if you don’t make me yell.” I thought to myself, “I don’t make you yell. I just make you scream.”

I held my joke because I didn’t know she was in the right mood for it. I didn’t want to get yell at.

Thấy chưa?

Hôm nọ thằng Đạo ngồi ăn cơm không để ý (vì ham chơi Lego) nên làm đổ ly nước. Đán la lên, “Thấy chưa”? Chắc nó nghe tôi nói nhiều lần nên đã nhớ.

Hôm qua Đán đem hộp lunchbox về đồ ăn vẫn chưa đụng tới nên bị mẹ la. Tối đến Đạo hỏi Đán, “Why didn’t you eat your lunch”? Đán trả lời, “Because my friends kept scratching my nách”. Đạo hỏi lại, “Your nut”? Tôi cũng hơi ngạc nhiên nhưng Đán trả lời, “No, my nách. My armpit”. Nó chỉ vào nách của nó.

Tối qua kiểm tra lại 24 chữ cái cho Đán nhưng nó vẫn không nhận ra được một số chữ. Tôi chỉ đi chỉ lại chữ s nhiều lần mà nó cứ nói chữ c hoặc chữ q mà không nói chữ s. Không biết thằng này có bị dyslexia hay không nữa. Hơn cả năm rồi mà nó vẫn chưa thuộc hết 24 chữ cái. Chắc phải nói chuyện với cô nó xem coi có cần đi kiểm tra hay không.

Reset

I probed Đạo and Đán some more on the k-word. Đạo gave me an explanation that seemed to make sense. In the video games they played, Minecraft for example, in order to reset their character they have to kill themselves. I asked Đán if that what he meant and his answer was obviously “yes.”

We had taken the step to ban the use of iPad on the weekdays. They only get to play on weekends and sometimes on vacations. I don’t want to completely ban them. Furthermore, Minecraft isn’t all that bad. Đạo has been building his own houses, playrooms, and everything. They seem to be pretty neat. I asked what had Đán built in Minecraft and Đạo said that Đán doesn’t like to build anything. He just goes around and kills animals.

I am now having a dilemma about toy guns. I let them play with Nerf guns. These colorful guns are obviously toys. With the mass shootings and the gun culture in America, I am not sure if it is still OK to play with toy guns. We mentioned to Đạo and Đán about the recent incident on Las Vegas and I also brought up the idea of donating their Nerf guns. They didn’t give us a direct response.

The K-Word

As we sat on the couch, Đán said to Đạo, “Don’t tell Khôi. I am going to kill myself.” Đạo didn’t pay attention, but I was shocked and furious. “Why did you say that?” I asked Đán and he responded, “Because he hates me.”

I was deeply wounded as if a knife just cut through my gut, but I had to explain to him that it is not something to take lightly. I am positive that Khôi (his cousin) did not say that. Even if he did hate him so what. People will hate him, but that is not his fault. I do not want to hear him to think like that anymore. I am not sure if my words sink in or not.

I ask him where did he learn that from and he told me he heard it from Đạo. Again, I know Đạo doesn’t say that kind of thing. His dishonesty also concerns me. He says some of the most ridiculous, outrageous things even though he has such a sweet personality. At school, he is doing well. He gets along with all of his classmates and his teacher has not raised any issue with him. Still, I have to keep an eye and ear on this kid.

Regenerate

This morning Đán woke up and went over to his mom’s room. Seeing his mother nursing his little brother Xuân, he asked, “Mommy, is your milk regenerating?” This guy still has trouble recognizing the alphabet letters, yet his vocabulary is quite good. I am not worried too much anymore. He’ll catch up soon.

Cáo non

Một buổi chiều đẹp trời cả nhà đi jazz festival. Lúc đến nơi mấy đứa nhỏ nói đói bụng. Bà xã đứng xếp hàng chờ mua đồ ăn. Thằng cháu thấy kế bên có bán cà rem nên nói với vợ tôi nó không muốn ăn hotdog hoặc hamburger chỉ muốn ăn cà rem thôi.

Vợ bảo tôi qua mua cà rem cho nó ăn. Tôi không chịu nói ăn chiều xong rồi mới được ăn cà rem. Nó nhất định không chịu nói chỉ muốn ăn cà rem thôi. Vợ tôi chìu ý nó không đói bụng ép làm gì nên tôi không cãi. Tôi bảo nó chú mua cho con cà rem con phải ăn hết không được bỏ. Nó gật đầu ngoan ngoãn. Thằng Đán cũng bắt chước nhưng tôi không cho bảo con ăn đồ ăn xong ba sẽ mua cho con cà rem.

Tôi mua ca rem cho thằng cháu nó liếm được vài cái rồi đòi bỏ khi đồ ăn ra. Tôi không cho bắt nó phải ăn hết cà rem mới ăn đồ ăn. Bà ngoại sợ thằng cháu đói nên lấy cây ca rem ăn và đưa cho nó cái hamburger. Thế là phải xếp hàng trở lại để mua cái hamburger khác. Nó ăn xong lại đòi mua cây cà rem khác. Thằng này mới năm tuổi mà đã biết lừa bịp người lớn. Tôi cũng chịu thua luôn.