Do Fathers Who Exercise Have Smarter Babies?

A baiting headline for a useless research. Gretchen Reynolds writes:

Of course, this study involved mice and not men and cannot tell us whether the same processes occur in people.

I haven’t exercised and my kids turn out alright—so far.

Giữa tiền và con anh chọn ai

Tôi không muốn nghĩ đến tiền. Ngày xưa chứng kiến mẹ làm lụng vất vả kiếm từng đồng từng cắc nên càng nghĩ đến tiền càng thêm xót xa. Nhưng rồi lâu lâu cũng nghĩ đến nó.

Hôm nọ bỗng nghĩ đến tiền đóng cho cộng đồng người Do thái, nơi giữ trẻ, tôi giật mình. Thằng Đạo giờ đã chín tuổi. Thế là chúng tôi đã đóng tiền tám năm liên tục. Có thời gian phải đóng cho cả hai Đạo và Đán cùng lúc. (Mai mốt phải đóng cho thằng Xuân và em nó.) Để được vào chương trình giữ trẻ ở cộng đồng Do thái, họ bắt buộc phải đóng tiền membership cho cả gia đình.

Tính sơ sơ tám năm qua (vừa tiền giữ trẻ mỗi tháng và tiền membership mỗi năm), chúng tôi đã cống hiến cho cộng đồng Do thái trên hai trăm ngàn đô. Nếu không có con cái, chúng tôi đã đủ trả hết nợ căn nhà. Nếu không có con cái, chúng tôi đâu cần mệt nhọc và căng thẳng như bây giờ. Nếu không có con cái, chúng tôi đâu bị mất ngủ và ăn uống như ăn giựt. Nếu không có con cái, chúng tôi đâu cần lo lắng từng li từng tí, la rầy, tức giận, và xấu hổ trước đám đông. Tại sao lại trút cả khổ vào thân?

Nếu được quay lại thời gian, tôi vẫn chọn có con cái. Tuy cực nhọc và tốn kém, tôi vẫn chọn lấy con cái. Chỉ cần nghe tụi nó gọi tiếng “daddy” là tôi tràng đầy hạnh phúc. Hao tốn bao nhiêu cũng không sao. Còn làm ra tiền thì còn xài. Chừng nào không làm ra tiền được nữa tính sao. Hơi sức đâu mà tính toán cho mệt. Tôi không muốn xem nặng tiền bạc.

Cần cả làng

Mỗi buổi sáng đưa Xuân đến nhà trẻ tôi đều thấy thằng bé ngồi chờ xe buýt đến đón đi học mẫu giáo hoặc lớp một. Thằng nhỏ luôn được những người lớn chăm sóc. Nhìn họ quan tâm đến thằng bé tôi thầm kính phục cộng đồng người Do thái.

Thằng bé là đứa con của một ông làm bảo vệ người da đen. Lúc thằng bé mới hai hoặc ba tuổi, nó chạy lung tung. Nhớ lại cảnh ông cha to lớn đuổi theo thằng con tí tẹo trông thật dễ thương. Tuy là người bảo vệ to tướng, ông ta rất hiền lành và vui vẻ. Ngày nào gặp tôi, ông cũng chào và hỏi thăm cả. Mỗi khi thấy ổng chạy theo thằng con tôi cười và trêu ổng.

Chẳng may vài năm trước đây ông đột ngột qua đời. Khi nhận được tin tôi liền nghĩ ngay đến thằng bé mồ côi cha. Không rõ cuộc sống của nó sẽ ra sao. Nay thấy nó vẫn được cộng đồng người Do thái trông nôm, tôi an lòng. Đúng với câu, “It takes a village to raise a child” (Cần cả làng để nuôi dạy một đứa bé).

Always Hiring

Kimberly Harrington:

This is a volunteer, unpaid, full-time job. If you have paid employment outside the home, this is still a full-time job. You will have to sort that out for yourself. The primary purpose of this position is to train your co-workers to become more competent, independent, well adjusted and successful than you.

To learn more about the dumbest job ever, visit The New York Times.

The Woman Who Has It All

Kimberly Harrington:

I have no problem lying about “being in a meeting” when I’m with my kids and no problem lying to my kids about “needing to work” when I’m on Facebook.

I have flexible morality and rigid immaturity.

I have kids who have forced me to do everything in my life with greater efficiency and the professional assumption that I’m now less efficient after having kids.

Read the rest of Harrington’s essay on The New Yorker. I should read Amateur Hour: Motherhood in Essays and Swear Words in the near future.

Đạo Turns Nine

It’s hard to believe our first born turns nine today. Đạo will be nine years older than our forthcoming boy. Time has flown by so fast, but it has been a joy watching him grow. He is our guinea pig for parenting. We learn our lessons and mistakes from raising him and apply to his younger brothers.

Đạo enjoys reading. We read every night before bed. He has been fascinated with history, particularly about the wars. He has been giving some historical facts that I did not know before. Last Monday, he told me something intriguing, yet it escaped my mind. I can’t even recall what it was about. I am getting old. I should have written it down.

Like most kids, Đạo loves playing games on the iPad. He would get addicted even, if we just let him play for hours. For that reason, we always try to take the boys out as much as possible, especially on weekends. He still likes to play with Lego. I am terrible at Lego; therefore, he had to learn to build everything on his own. Now he builds his own battleships and war aircrafts to play with.

Personality wise, Đạo is charming. He interacts with everyone from adults to kids younger than his age. Even Đán’s friends like to hang out with him. When playdates end, he doesn’t get emotional attachment. He’s fine with saying goodbye to friends and not feeling sad.

Đạo is still afraid of being alone. He doesn’t want to sleep by himself. He wants me to rub his back every night to soothe him to sleep. I got annoyed sometimes, but then I feel bad.

He argues and fights with Đán constantly. It gets worse when their cousin is around. Each tries to get the cousin to be on his side. It irritates the heck out of me. I always have to break them all up until they all can play together.

At the end of the day, Đạo is still my little boy. I am looking forward to learning to code with him using Dash and Dot. Happy birthday, kiddo!

Cha mẹ trực thăng

Cuối tuần vừa rồi đi cắm trại. Nói cắm trại chứ ở cabin không chứ có ở lều gì đâu. Cabin thì có khác gì khách sạn đâu. Đi chung gồm có cả gia đình bên vợ và vài gia đình bạn. Một gia đình bạn gồm có hai vợ chồng và hai đứa con sinh đôi bẩy tuổi. Chúng nó cùng lứa với Đạo và Đán nên chơi chung với nhau. Chúng đạp xe vòng quanh khu cắm trại. Khu vực cắm trại thì cũng an toàn lắm. Tôi thì phải lo cho thằng Xuân nên cũng mặc kệ hai thằng lớn. Cha của hai đứa sinh đôi thì sợ nên chạy xe hơi theo đuôi tụi nhỏ.

Chiều khi nướng BBQ mẹ của hai đứa nhỏ tâm sự rằng, “Tụi này hình như nó quen được hầu hạ rồi.” Tôi cười bảo, “Ai mà không thích được hầu hạ đâu chị?” Tôi hiểu được và rất cảm thông với chị vì chính tôi cũng chiều chuộng con lắm. Những việc tôi làm đa số là vì con. Đi cắm trại chẳng hạn cũng vì muốn tụi nhỏ được thay đổi không khí chứ tôi có hứng thú gì.

Ngoài công việc làm ra, toàn bộ thời gian không ngủ là dành hết cho con. Những ngày cuối tuần chỉ quanh quẩn bên chúng nó từ lúc chúng mở mắt cho đến lúc chúng đi ngủ. Dọn dẹp nhà cửa cũng không có thời gian. Lúc chúng nó ngủ rồi thì tôi cũng mệt đừ ra không còn sức lực nào cho bản thân. Đi làm còn bình yên hơn ở nhà. Tôi khâm phục cha mẹ nào bỏ công ăn việc làm ở nhà giữ con. Kính nể hơn nữa là những người làm nghề giữ trẻ.

Khi nhìn lại cuộc đời chính mình tôi cảm thấy mình dành thời gian cho con cái quá nhiều. Lúc còn nhỏ ở Việt Nam ba đi làm công trình xa thỉnh thoảng cả tháng mới về thăm nhà. Còn mẹ thì bận buôn bán nên cũng không có nhiều thời gian cho tôi. Mùa hè không đi học tôi lang thang từ đầu làng đến cuối xóm. Thậm chí nhà cũng bị khoá không vào được. Đói thì qua nhà Dì Ba kế bên hoặc nhà Dì Sáu đối diện ăn ké. Siêng thì đạp xe qua bên nhà các chú các bác chơi và ăn ké.

Ngày xưa tôi là thằng yếu đuối nhất trong xóm nên tôi tự học cách đối xử sao với mấy thằng trong xóm. Biết mình không đánh lại ai nên cũng không gây chuyện với ai. Không có cha mẹ tôi tự học bảo vệ cho chính mình. Cuộc sống tuy thiếu sự gần gủi của cha mẹ nhưng tôi được nhiều tự do và thoải máy. Không hiểu sao tôi lại rất lo sợ cho con cái mình. Lúc nào cũng muốn bảo vệ chúng. Sợ bị người không tốt bắt cóc. Sợ chúng chơi vấp ngã. Sợ chuyện gì không lành xảy ra.

Hôm nọ tôi nói chuyện với một người bạn của ba ở Việt Nam. Ảnh nhỏ tuổi hơn ba tôi nhiều nhưng chơi thân và xem ba tôi như cha nuôi. Thấy anh ấy nhiệt tình nên tôi cũng mến. Ảnh kể hôm nọ lúc nhậu ba tôi tâm sự rằng ổng hối hận vì không lo cho tôi đầy đủ lúc nhỏ nhưng thấy tôi bây giờ nên người và sống cảm tình nên ổng cũng an ủi.

Giờ đây tôi cũng không trách gì ba nữa. Bây giờ là cha tôi mới hiểu làm cha không dễ. Tôi chỉ biết cố gắng để sau này không phải hối hận. Tôi không phải là người cha hoàn hảo và tôi có nhiều khuyết điểm. Những gì tôi làm chúng nó có thể không hài lòng nhưng tất cả là vì tình thương cả. Tôi không đòi hỏi chúng phải trả ơn hay phải trả hiếu. Làm cha là trách nhiệm của tôi với chúng. Sau này có chúng thành đạt hay thất bại, tôi cũng thương yêu chúng. Miễn sau chúng đừng tù tội là tôi an tâm rồi.

Ba con ba tính

Mỗi lần hai cha con đi bộ, Xuân nhặt rác lên và đưa cho ba. Từ loang nước ngọt đến giấy gói kẹo, nó thấy rác là tự lượm lên và tôi phải bỏ vào thùng rác chứ không nó không chịu. Mới hai tuổi mà nó đã biết gìn giữ môi trường. Như thế cũng tốt. Đó giờ tôi cũng rất ít xả rác và cũng rất ít nhặt lên rác người khác bỏ. Giờ đây thấy thằng con làm việc này nên thôi mình cũng làm theo. Không biết nó học ở đâu ra dĩ nhiên là không phải từ ba nó. Hay tính nó đã vậy.

Thằng Đán thì tài lanh. Nó biết được chút nào là đem ra sài liền. Hôm trước tôi, thằng Đạo, và nó nói chuyện về chim. Thằng Đạo nói nhà mình có con chim gõ kiến (woodpecker) làm tổ trong cây cột trụ trước nhà. Thằng Đán không biết con chim gõ kiến là gì nên tôi giải thích cho nó nghe. Hôm sao nó trò chuyện với thằng học bơi chung. Không biết chúng nó nói gì về chim mà thằng Đán giải thích chim gõ kiến y như những gì tôi đã nói với nó.

Đạo thì thích đọc sách lịch sữ về chiến tranh. Nó kể cho tôi nghe hết Đại chiến thế giới lần thứ nhất rồi qua Đại chiến thế giới lần thứ nhì rồi qua Nội chiến Hoa Kỳ. Ngày xưa tôi ghét nhất là môn lịch sữ nên thật thú vị khi được nghe thằng con say sưa kể.

Reading Aloud to Young Children Has Benefits for Behavior and Attention

Perri Klass, M.D.:

A new study provides evidence of just how sustained an impact reading and playing with young children can have, shaping their social and emotional development in ways that go far beyond helping them learn language and early literacy skills. The parent-child-book moment even has the potential to help curb problem behaviors like aggression, hyperactivity and difficulty with attention, a new study has found.

After reading this article last night, I decided to read aloud with Đán instead of making him read himself. Afterward, he said, “Can we do this again tomorrow?” For weeks, I stopped doing Let’s Read with him because he showed no sign of improvements. He struggled sounding out words and yawned profusely. I was getting frustrated as well so we took a long hiatus. Now we need to take a step back and read aloud together. His teacher also assigned him a word ring. I thought he was doing great until I realized that he memorized the words instead of learning to read them. He just spat out a word before I could flip to the next one. He struggled when I picked the word randomly.

Xuân has shown interests in reading. He loves it when we read together. He also interrupts us whenever I read with Đán. Now that we read aloud, he can join us. Đạo likes to read, but it is his last resort. He reads to distract himself from eating. At night, I give him some extra time to read before we go to bed. He read his book and I read mine. Before we knew it, the time was 10:30 pm.

Fantastic Four

After we were married, one of my wife’s friends asked us how many kids we will have. Not knowing how much work going into raising kids, I said four. My wife looked at me like I was out of my mind, but it was too late for her to back out. Her friend who has two kids reassured my wife not to worry. The number will drop once the first kid arrives.

Her friend was almost correct. After Đạo was born, I thought we were done. I didn’t think a little baby could turn our world upside down. The day we had to take him home from the hospital, I was terrified. He looked so tiny inside the infant car seat. I was too afraid to hold him. He seemed so fragile that I could drop him or crack his bones. Fortunately, he turned out to be more resilient than I thought.

We were going to stop, but my mother-in-law encouraged us to have a second one so they could have siblings to play together. Sure, one more won’t be so bad. When Đán arrived, he came out quick. We barely made it into the delivery room. We were less frightened because we knew the drill. My mother-in-law is right. Đạo and Đán play together as much as they fight against each other. At the end of the day, they are still close.

As if our family was not chaotic enough with the two boys, my wife’s sister gave birth to a baby boy and their brother’s wife also give birth to a boy. With too many testosterone in the family, we yearned for a girl. I convinced my wife that third time’s a charm and she went for it. Xuân turned out to be a boy. Then her sister has another boy and their brother has yet another boy. When all seven boys get together, the place is beyond chaos.

With seven boys, the chance of landing a girl is extremely slim. My hope and dream for daddy’s little girl were gone and we were done at this point, but life never turns out the way we expected. We just have to take whatever life gives us. Of course, life is giving us another boy and he will meet us later this year.

In Vietnamese tradition, four boys (tứ quý) are considered to be precious, but five boys (ngũ quỷ) are considered to be demons. We definitely want four of a kind, not five demons. So this baby has to be our last. In addition, Đán will no longer be the middle child alone. When he was little, my wife’s dad was battling with terminal lung cancer; therefore, our mind and attention were divided. We were there for him, but not as much as we were with Đạo. I didn’t even realized how big and strong he had become until the day we took some family photos. He was dressed in a pullover without a shirt and he looked so chubby and cute. Despite lacking of attention, he turns out to be more independent. In several months, he will have Xuân as an in-between sibling.

With a new kid coming up, we will face more challenges ahead, but we have enough experience to plow through. We will be fine. The more the merrier. I am still excited even though this will be our four and our last.

Contact