Tội nghiệp Đán

Bị thằng anh chơi gác. Bị thằng em bắt nạt. Bị mẹ rầy. Bị ba la. Mỗi lần bảo nó tập đọc thì nó hét lên. Tôi không ép buộc nó đọc nhưng không đọc cuối tuần không được iPad. Đến bây giờ nó vẫn chưa đọc được khá. Tôi muốn buông xuôi để tự nó học nhưng không nỡ. Thấy nó bị khó khăn tôi đau xót lắm. Thôi cũng kiên nhẫn giúp đỡ cho nó. Từ từ cũng được.

Tôi không rầy la nó nữa. Và bênh vực nó nhiều hơn nhất là khi nó bị thằng Đạo và thằng Xuân ăn hiếm. Thằng Đán tính nết tốt. Nhưng cũng lì lợm lắm nên thường bị ba mẹ la. Nhẹ nhàng bảo nó đừng làm một việc gì đó như bỏ ngón tay vào miệng, nó càng làm thêm chứ không chịu lấy ra. Hai tuần trước bị nó đau bụng cả tuần vì bị viêm dạ dày ruột. Thế mà nó vẫn tiếp tục làm.

Không biết mai mốt nó sẽ ra sao nhưng nó cũng giống tôi. Chỉ làm những gì nó thích. Khi đam mê thứ gì thì bỏ hết đầu óc vào đó như bị nghiện. Sau này nó đam mê những thứ không nên đam mê chắc chết. Hy vọng bốn anh em tụi nó không lầm đường lỡ bước là tôi an tâm rồi. Không cầu mong bác sĩ kỹ sư gì cả. Dĩ nhiên được thành công thì mừng. Ít nhất cũng phải hơn cha nó.

Nhảm về con cái tiếp

Dạo này cậu mít ướt khá bận. Ngày thường thì vào chương trình sau giờ học. Cuối tuần thì học bơi, học võ, và tham gia Boy Scouts. Vì thế bọn nhỏ ít khi gặp nhau nên cũng đỡ nhức đầu và khó sử. Tôi ngán cảnh con nít gây gổ người lớn xích mích.

Chúng tôi thì không muốn con cái tham gia nhiều thứ quá để dành thời gian với gia đình. Sau giờ học thay vì ở lại trường đến sáu giờ tối, chúng nó được hai tiếng đồng hồ ở nhà với cha mẹ anh em. Còn cuối tuần, ngoài việc học võ hai tiếng đồng hồ ngày thứ Bảy thì còn lại thời gian với gia đình.

Tụi nó lớn nhanh quá. Bế thằng Vương bây giờ mà nhớ lại mới ngày nào bế thằng Đạo như thế. Giờ đây Đạo cao lớn sắp bằng tôi rồi. Thằng Đán còn to con hơn thằng Đạo nữa. Hai đứa chơi với nhau rất thân. Tuy nhiên cãi nhau thì cũng không ít.

Xuân được chiều chuộng nên hơi bị hư. Học toàn là những chữ không tốt. Chiều qua nó nói với tôi, “I hate you.” Thôi trước sau gì nó cũng sẽ biết.

Hôm trước đài Sirius hỏi tôi có thích nghe đài của họ trong xe không. Họ cho nghe thử ba tháng vì mới mua xe mới. Tôi trả lời rằng tôi không biết là trong xe có Sirius. Thôi thì họ cho miễn phí thêm một tháng nữa. Thôi thì tôi cũng nghe thử nhạc rap khi đưa thằng Đạo đi học. Nghĩ rằng nó cũng đã lớn rồi nghe chửi tục vài ba chữ cũng không sao. Nhưng tôi cũng không ngờ rằng nhạc rap bây giờ chửi bậy bạ kinh khủng. Chẳng hạn như câu điệp khúc của một bài là, “You’re such a fucking ho. I love it!” Đạo nói, “Daddy nghe nhạc bad quá.” Tôi cũng không bào chữa được đành phải đổi qua rap Việt trong phone thì lại nghe, “Anh không thích để lại mùi nước hoa của anh trên gối em nằm / Nhưng em cần cứ việc gọi nếu em muốn ngày mai đầu gối em bầm.” Đỡ là thằng con chẳng hiểu gì hết. Tôi quá già rồi nhạc rap không còn hợp gu nữa.

Dạo này cũng kiên nhẫn tập cho thằng Đán học. Vì tôi không rèn luyện cho nó chẳng ai thèm ngó ngàng. Mỗi lần nói đến chuyện học đọc của nó là mỗi lần gây gổ. Không phải tôi so sánh nó với bạn học hoặc với thằng cháu nhỏ hơn bốn tháng nhưng thật sự con mình chậm thật. Tôi không nói nó ngu hơn những đứa trẻ khác. Tôi chỉ lo lắng nó theo không kịp. Vậy mà tôi cũng bị vu khống rằng tôi chà đạp thằng con của mình. Tôi chán nản muốn buông xuôi để cho nó tự học bảo đảm năm sau nó vẫn chưa biết đọc. Tôi không nỡ để nó tiếp tục chậm trễ nên phải tiếp tục kiềm cho nó. Thấy nó có chút tiến triển nhưng khá chậm. Thôi thì tôi chỉ cố gắng giúp được nó đến đâu hay đến đó. Hy vọng nó sẽ theo kịp.

Gastroenteritis

What a dreadful Monday. Đán and Xuân come down with gastroenteritis. They both look miserable. Xuân vomited on me twice already. I am now extremely concerned about Vương. He’s only a little over two weeks old. I hope he has not caught the virus yet. Both Đán and Xuân had held and kissed him.

I was supposed to be back to work today, but I am taking an extra week. I was planning on doing some more home repairment, but I ended up tending the sick kids and washing loads of clothes.

Last night I did not get much sleep because Xuân’s temperature shot to 103. I am now totally exhausted. I have to sleep early today to catch up. Life with sick kids sucks.

Public Humiliation

Since the kids woke up a bit early this morning, I decided to take them out for breakfast. As we made our orders at McDonald’s, Xuân kept yelling, “Daddy, you are stupid. You are stupid daddy.” The cashier’s mouth dropped. She looked at him and told him not to say that. I heard him, but I pretend I didn’t hear him. So I kept asking Đán, “What do you want to eat?”

When another cashier came up, they both spoke in Spanish and laughed. I don’t have to understand Spanish to know what they were talking about. I took the humiliation like a stupid fucking dad. What can I do? I swear I want to slap his face every time he calls me stupid, but I simply can’t. That’s child abuse in America.

This issue when he turned two. He probably picked up from his older brothers. His mom and I have tried everything to tell him not to say it, but it doesn’t seem to register. I give him a benefit of a doubt that he doesn’t know what it means, but he keeps calling us that every time he gets angry. So he does seem to understand the notion of it.

After dropping him off at daycare, I asked one of his teachers if he uses that word in class and she said no. She said that he is mostly quiet, nice, and respectful. So he understands home versus school environment.

He’s more than two and a half now and it is time to be firm with him. I love my sons, but I hate a fucking disrespectful kid.

Disney on Fire

When my wife asked me to take Xuân to see Disney on Ice at George Mason University, I hesitated. When Đạo was two, I took him once and we walked out half an hour into the show. My wife said Xuân is different because he’s into Disney. She’s right. Xuân liked it.

I enjoyed the show as well. The Coco performance alone was worth the price of the ticket. Yes, I did get the employee discount. We went to see a 12:30 pm show, which was not a good timing. By the time we got to Frozen, which was the last act, Xuân froze inside my lap. I had to carry him to the car and I forgot where I parked. I walked around in 95-degree weather with soaking sweat. We had a great time though.

Experiencing Disney on Ice is like going to a strip club for old, married men. Instead of going with you buddies, you go with your kid. Instead of seeing naked girls, you see half naked Mermaid and hot princesses.

Of course, I am just kidding. The two has nothing in common. It was just a quick thought came to my mind.

Khuyến khích

Ở nhà chúng tôi khuyến khích con cái nói tiếng Việt. Nhiều lúc tôi cũng quên đi và chỉ nói tiếng Anh với tụi nó nhưng khi nhớ thì chuyển qua tiếng Việt và cũng nhắc nhở bọn chúng nói tiếng Việt.

Đạo thì cố gắng biết chữ nào nói chữ đó. Chữ nào không biết thì dùng bằng tiếng Anh. Nhiều lúc nó nói những câu nửa tây nửa ta nghe rất dễ thương.

Còn Đán thì khác. Yêu cầu nó nói tiếng Việt thì nó xổ ra những câu bậy bạ như “Ba hoi.” Rồi nó tiếp câu dài hơn, “Cu ba hoi quá.” Tôi cũng chịu thua nó luôn.

Xuân thì nghe nhiều hơn nói. Nó nói tiếng Anh nhiều hơn tiếng Việt. Bây giờ nó mê múa lân lắm. Ngày nào nó cũng lấy cái gối dài làm lân rồi bảo tôi làm đuôi cho nó. Hai cha con đi khắp nhà từ trên lầu xuống dưới lầu. Mai mốt năm cha con chúng tôi sẽ lập một đội lân. Tôi đánh trống. Đạo đánh chiên. Đán làm ông Địa. Xuân và Vương múa lân.

Tôi mê đánh trống múa lân hồi nhỏ nên mẹ có mua cho tôi một cái trống nhỏ. Tôi tự học và đánh được nhịp điệu nhanh và dài. Lúc học trung học tôi tham gia đội lân vì tình cờ tôi cầm cây lên đánh trống. Các bạn trong đội bất ngờ và đã nhận tôi tham gia. Tuy bỏ lâu năm nhưng tôi vẫn đánh được những nhịp điệu đó. Dường như nó đã nằm lòng trong ký ức của tôi.

Tôn trọng phụ nữ

Hôm qua đến đón Xuân, một bạn nữ bảo, “Xuân, ba bạn đến rồi.” Xuân đang chơi chạy đến ôm tôi. Một bạn nữ khác nói với tôi, “Hôm nay Xuân có một ngày rất tốt.” Mấy bạn nữ này lại làm tôi mê có con gái.

Đùa thế thôi bốn đứa đã quá sức rồi. Nghĩ lại cảnh vợ đẻ mổ tôi sợ lắm. Thằng Đạo mà không đẻ tự nhiên chắc cũng đã ngưng rồi. Giờ đây vợ vừa phải dưỡng vết thương vừa cho Vương bú. Tôi cảm kích vô cùng.

Xưa có câu “mang nặng đẻ đau.” Giờ phải thêm mổ bụng lấy con ra. Chỉ thấy thôi tôi đã ngất xỉu rồi huống chi người bị mổ. Đàn ông được dễ dàng quá vậy mà không biết tôn trọng phụ nữ.

Tôi viết ra đây không phải tự khen ngợi hay nâng cao chính mình. Tôi cũng tự hổ thẹn và hối hận với những hành động của chính mình. Nhưng tôi không thể nào thay đổi quá khứ. Tôi cố gắng đối xử với phái nữ tốt hơn và sẽ dạy những thằng con phải tôn trọng phái nữ.

Hồi còn trong bệnh viện, một cô bác sĩ sau khi khám cho Vương nói rằng phải dạy dỗ bé những điều lẽ phải và hy vọng một ngày nào bé sẽ trở thành tổng thống Mỹ. Tôi hứa sẽ dạy dỗ nó chứ làm tổng thống thì tôi chống đối. Thằng tổng thống bây giờ đã làm nhục nhã cái chức vị đó rồi.

Back to the Beginning

In her assessment, Đán’s first grade teacher is concerned about his ability to decode words. As a result, she started a take-home reading. Each Monday, she sends home a few books for him to read and reread. She also send home cards for sight words.

These books and cards only have a few words; therefore, he went through them quickly. He was able to read everything in one evening. It appears that he has memorized the words instead of decoding them.

In addition to his reading assignments, I wanted to try something new with him. If we read half a book together, he would get 20 minutes iPad time. This incentive seems to work. He is more to eager to read and trying the best he can to put the letters into words. I am also trying to be really patience when he could not recognize the same word.

With these exercises, I am hopeful that he will catch up. As much as I don’t want to give them screen time on weekdays, I need to bend this rule to get him motivated.

Thăng bằng

Trước khi Vương chào đời, Xuân dành lấy mẹ. Tuy đã hơn hai tuổi Xuân vẫn bú mẹ mỗi đêm trước khi ngủ. Tôi dụ dỗ nó mãi nhưng Xuân vẫn không chịu ngủ với tôi.

Đến ngày mẹ vào bệnh viện, Xuân ngủ với bà ngoại và hai anh. Đêm đầu mẹ về, tôi cho nó xem iPad và dụ nó ngủ với tôi. Lúc đầu nó cũng đòi mẹ nhưng tôi bảo nó mẹ còn đau và em cần có mẹ. Thế là nó ngủ với tôi mấy hôm nay. Không đòi mẹ cũng không đòi bú. Nó rất thương em nên đã nhường mẹ lại cho em.

Hai hôm nay nhà trẻ của Xuân đóng cửa nên sáng nay tôi dành thời gian đi chơi với nó. Ít có cơ hội hai cha con được đi chơi riêng nên tôi rất quý những giây phút bên nó. Lâu lâu tôi cũng muốn được đi chơi riêng với từng đứa nhưng bây giờ Đạo và Đán lại thích được đi chung. Khi hỏi Đạo đi chơi riêng với tôi thì nó lại muốn Đán đi cùng. Nó nói rằng không có Đán không vui. Thế thì chẳng lẽ để Xuân ở nhà một mình nên thường thì bốn cha con cùng đi.

Hôm nọ Đạo tiên bố rằng nó sẽ học trường George Mason University vì nó không muốn ngủ lại ở trường chỉ muốn ngủ ở nhà với ba. Tôi cũng hơi lo lo chẳng lẽ thằng này nó ngủ với tôi đến lúc nó lấy vợ sao. Vậy mà khi Xuân ngủ với tôi thì nó đã theo ngủ với bà ngoại và Đán. Chừng nào bà ngoại không ở đây nữa thì hy vọng anh em nó ngủ chung.

Trong mấy anh em, tội nghiệp nhất là Đán. Lúc nó chào đời ông ngoại bệnh nên không chăm chú đến nó nhiều. Cho nên tôi cố gắng dành thời gian riêng với nó. Những chuỗi ngày tôi và nó đi riêng, tôi vẫn còn nhớ rất rõ. Đán không ngủ với tôi nhiều. Nó chỉ thích ngủ với bà ngoại nó.

Thời gian trôi qua thật nhanh. Mới hôm nào bê thằng Đạo bé tí teo giờ nó đã gần mười tuổi. Giờ đây Vương cho tôi lại những cảm giác lúc ban đầu. Cái mà tôi lo ngại nhất khi có bốn thằng con là làm sao giữ được sự thăng bằng với bọn chúng.

Trương Việt Vương

I am pleased to announce the arrival of our forth son Trương Việt Vương. He was born at 7:26 AM this morning. His birth weight is 7 lbs 6 oz. He’s 20.5 in long. Both mother and son are doing great.