Đặng Nguyễn Đông Vy: Hãy tìm tôi giữa cánh đồng

Quyển sách được chia làm hai phần. Phần đầu gồm những bài tản văn ngắn ngủi dễ thương tác giả viết về những ký ức đẹp đẽ và thơ mộng ở thôn quê. Đông Vy viết nhẹ nhàng, gọn gàng, và dễ đọc. Như lời tâm sự của cô về di chúc: “Tôi chợt nhận ra cuộc sống sự thật quá ngắn ngủi và đầy bất trắc. Tôi cũng nhận ra rằng làm cho những người khác biết mình yêu thương họ ngay lúc này tốt hơn là ấp ủ tình yêu đó cho tới khi ta không còn cơ hội để trao nó cho họ nữa.” Phần thứ nhì của sách gồm những truyện ngắn tình cảm. Sự thay đổi từ những chuyện của “tôi” trong tản văn đổi qua chuyện tình yêu của người khác khiến cho người đọc có cảm giác xa lạ. Những câu chuyện tình yêu nam nữ không còn thu hút nữa. Hơi uổng một tí.

Elton John: Me

When I received this book for Christmas, I was not sure if I would read it. I didn’t know much about Elton John and his music. I knew he is a world-famous, gay pop artist. I only knew one song of his, “Sorry Seems to be the Hardest Word,” because Vietnamese singers had covered it to death. As I started to read, however, I could not put the book down. From being abused as a child to drug abuse as an adult to sex encounters to friendships with other celebrities, John holds nothing back. His music career is fascinating. With the help of the British music critic Alexis Petridis, John has written an engaging, honest, emotional, and incredibly funny memoir. Thanks to my brother-in-law for this wonderful gift. I enjoyed it.

Jens Raschke & Jens Rassmus: Do Fish Sleep?

I checked out this book from the library to read with my seven-year-old son before bedtime. I had no idea what the book is about. As we started to read together, in which he did most of the reading, it became clear on the first page that the subject is heavy. Jette, a ten-year-old girl, talks about her brother’s death. Emil passed away at age six. He had been sick for a while from blood disorder. In a straightforward storytelling, the book shows how parents and sibling deal with loss and grief. Written in German by Jens Raschke, illustrated by Jens Rassmus, and translated by Belinda Cooper, Do Fish Sleep? is approachable for kids to learn about death. I highly recommend reading it with your kids and have an honest conversation about it.

Phiên Nghiên: An trú giữa đời

Cái thú vị khi đọc tạp bút của Phiên Nghiên là những bài viết cho tôi có cảm giác như đang đọc một trang blog cá nhân mà không cần dùng đến mạng. Vì mỗi bài văn ngắn gọn như mỗi bài post, tôi có thể đọc bất cứ lúc nào có thời gian rảnh rỗi. Phần nhiều Phiên Nghiên viết về những cảm nhận của mình trong đời sống. Cô viết tự nhiên, trôi chảy, và không gò bó. Không phải người viết blog nào cũng đạt được.

Tuy còn trẻ nhưng Phiên Nghiên có những nhận xét chững chạc. Chẳng hạn cô viết về hạnh phúc, “Không bao giờ và không ai có thể nắm giữ được người khác nếu người đó không muốn, cho nên hãy dựng xây an lạc từ phía mình, từ từng điều nhỏ mình làm cho ngày, cho người mà thôi.” Tôi cũng nhận thấy như thế sau vài trải nghiệm trong cuộc sống của mình.

Qua cách quan sát xung quanh của Phiên Nghiên về con người hoặc thiên nhiên, tôi cảm nhận được lối sống nhẹ nhàng của cô. Điểm yếu của sách là quá nhiều bài nên không thể nhớ hết nổi nhưng câu chuyện dễ thương khiến tôi nhớ nhất được kể về mẹ của tác giả học Anh văn. Và đây là câu văn làm tôi nhớ về quê hương: “Thời còn đạp xe đi học ở Mỹ Tho mình thích chạy ngang đường Trần Hưng Đạo có lò làm bánh tây lúc nào cũng thơm nức thơm nở, hay đi đường tắt qua chợ Hàng Còng để hít hà mùi chuối chiên, hay ngang qua góc ngã tư đường Lê Đại Hành kế trường học là mùi hoành thánh mì mỗi sáng.” Tôi đã từng có những cảm giác như thế 30 năm trước đến giờ vẫn không phai nhạt.

DiLi: Đôi khi tình yêu vẫn hay đi lạc đường

Tập truyện ngắn không hài hước lắm cũng không ấn tượng lắm. Kết cuộc của hai người trên hoang đảo” hơi thất vọng. “Điện hoa” ngắn gọn dễ thương. Truyện pizza và khoai tây cũng tạm được. Chắc tại tôi không hợp với những chuyện hài hước.

Đỗ Bích Thúy: Cánh chim kiêu hãnh

Mai, một cô gái xinh đẹp người dân tộc Tày, được Chúng, một chàng thanh niên khoẻ mạnh và hiếu thảo, giải thoát phận nô lệ để trở thành vợ. Mai và Tày sống trong một căn nhà nghèo nhưng tràn đầy hạnh phúc. Mai diễm phúc được mẹ chồng thương yêu. Nhà thì đầm ấm nhưng non nước bị Tây đàn áp nên Chúng quyết định theo Việt Minh để chống lại giặc Tây. Vì thèm được “ăn thịt vợ” nên Chúng lén về ăn vụng. Lần đầu để lại cho Mai một đứa con. Một năm sau, Chúng lại trở về. Chưa kịp biết mình đã làm cha thì Chúng đã bị Tây bắt và chặt đầu để đe doạ hậu quả của những kẽ đi theo Việt Minh. Từ một người ở rồi một người vợ đảm đang, Mai trở thành chiến sĩ dũng cảm của Việt Minh.

Thú thật tôi không biết đây là quyển tiểu thuyết về chiến tranh và tôi càng không biết Đỗ Bích Thúy là nhà văn quân đội. Đọc vài chương đầu tôi thích cách viết về mối tình đôi lứa đồng quê của tác giả. Sự rụt rè của cặp vợ chồng trẻ không dám làm tình đã lôi cuốn tôi. Không ngờ đã lạc vào câu chuyện chiến tranh. Cây bút của Đỗ Bích Thúy trôi chảy và tự nhiên. Truyện chỉ gọn 170 trang nhưng đẹp đẽ lẫn đau đớn. Nếu ai không ngại về phần chính trị thì nên đọc.

Emily Bernard: Black is the Body

Emily Bernard penned her personal essays in the hospital. A mentally ill white man stabbed her stomach. Whether writing about her violent encounter, interracial marriage, adoption experience, motherhood of the Ethiopian twins, or tension with her grandmother, Bernard is a candid, eloquent storyteller. On race, in particular, she is open, daring, and unexpected. An important, informing read on race in America.

72 Books Read in 2019

This year I read 20 books less than last year, but I read several thicker books, which I set out to do for 2019. For example, I read Isabel Wilkerson’s 640-page The Warmth of Other Suns: The Epic Story of America’s Great Migration, David W. Blight’s 912-page Frederick Douglass: Prophet of Freedom, and Jill Lepore’s 960-page These Truths: a History of the United States. I loved these three books.

I read mostly nonfiction in English and fiction in Vietnamese. I tried to switch back and forth between English and Vietnamese, but I could not get my hands on new Vietnamese books this year. As a result, I read more English than Vietnamese. Before the break, I went through all the Vietnamese bookshelves in Fairfax public libraries and just pick out any book I find interesting rather than the release date.

My goal for 2020 is to continue to read as much as I can. Reading has been a way for me to stay relax and focus, especially after a long day of work and taking care of my kids. I still prefer paper book over electronic. I still have two books on my phone that I haven’t finished for almost a year. Somehow putting my head down on a physical book seems less guilty than glueing my eyes to my phone. I still carry a book with me everywhere I go. When the kids napped in the car, I have a book on hand to keep me company. Waiting in line is less irritating with a book. With a book, I can go out without my phone and it is liberating. I am not sure if my interest in reading with fade in the future, but for now I enjoy my reading life. It is such a wonderful privilege.

Phiên Nghiên: Trái tim son trẻ

Qua tạp bút được biết Phiên Nghiên cùng quê quán tôi nhưng đáng tiếc rằng cô không viết nhiều về Mỹ Tho. Cô cũng đam mê nhạc Trịnh nhưng cũng không viết nhiều về lời nhạc của ông. Tuy nhiên cô viết về những món ăn Việt Nam khiến tôi chảy nước miếng. “Nguồn ngọn…” có đề tài thú vị. Những bài khác thì cũng được nhưng hơi bị ngắn nên không diễn đạt được hết.

Nghiêm Lương Thành: Đây là nhà của tôi!

Tập truyện ngắn mở đầu với câu chuyện “Thằng Bờm” đầy thú vị. Dựa vào truyện dân gian nhưng tác giả cho chúng ta một Thằng Bờm rất mới mẻ và bất ngờ. Những bài viết còn lại thì tôi không mấy hiểu. “Con lại bố” đáng lý ra cũng dễ đọc nhưng phần cuối chẳng hiểu tại sao. Đến bài tựa đề tôi hoàn toàn bị thất lạc. Lỗi tôi tiếng Việt còn quá kém cỏi.

Contact