Tới đâu thì tới

Năm nay sẽ có thay đổi lớn, không sớm thì muộn. Đến nước này rồi thì còn gì phải lo ngại. Tôi vẫn cố gắng tập trung để không phải bị lôi vào phiền muộn. Xong keo này ta bày keo khác.

Cuộc sống là thế. Người trên luôn có quyền lực hơn người dưới. Lúc xưa tôi chỉ nghĩ đơn giản mình làm theo trách nhiệm của mình không cần phải lo lắng gì cả nhưng trong thực tế thì không phải như thế. Người có quyền lúc nào cũng trên cơ cả cho dù họ chẳng biết gì cả.

Đến cuối ngày cũng chỉ kiếm tiền nuôi sống gia đình. Tôi không còn xem nặng đam mê nữa. Tới đâu hay tới đó. Tôi chỉ cần làm những gì mình phải làm. Tôi cố gắng không để những công việc ngoài tầm tay ảnh hưởng đến cuộc sống và gia đình của tôi, nhất là con cái.

Giờ đây chỉ biết xuôi theo chiều gió. Đến đâu hay đến đó. Hy vọng cơ hội mới sẽ đến trong năm mới.

Sống để tiễn người ra đi

Một năm sau khi ba tôi (thứ 5) qua đời thì chú 7 ra đi. Một năm sau đó đến chú 6 và tuần trước đến bác 4. Trong mấy anh chị em, giờ chỉ còn cô 3 và chú 10. Cô 3 giờ đã 90 mấy tuổi rồi và giờ đây chỉ nằm một chỗ.

Một năm sau khi mẹ tôi (thứ tư) qua đời thì cậu 6 ra đi. Dì 5, dì 8, rồi đến dì mất đã lâu. Trong mấy anh chị em, giờ chỉ còn dì 9. Đã lâu rồi không liên lạc với dì không biết sức khỏe của dì ra sao.

Thế hệ trước lần lượt ra đi. Không chỉ riêng cha mẹ tôi mà mỗi lần mỗi người thân ra đi, tôi đều xót xa tận xương. Trong cuộc đời còn lại của mình, không biết sẽ tiễn đưa bao nhiêu người thân xung quanh. Đời người ngắn ngủi quá. Sống hôm nay sẽ chết ngày mai. Những gì có thể làm được là hiện tại và đừng đợi đến ngày mai. Tôi muốn được sống an nhàn không phiền muộn. Tôi buông lơi những gì không cần thiết. Tiền bạc, công việc, danh vọng không còn quan trọng đối với tôi. Mất đi tôi cũng không hề nuối tiếc.

Giờ đây những gì quý giá nhất với tôi là tình cảm vợ chồng, tình thương con cái, và tình nghĩa những người thân và bạn bè. Mục đích còn lại của đời tôi là giữ gìn chặt chẽ những mối quan hệ đó. Không để những lời lẽ xấu xa của đời làm tổn thương lý trí và tâm hồn của mình. Tôi sẽ vượt qua những tham vọng của chính mình để sống được bình yên. Tôi đã quá mỏi mệt và không còn sức để phấn đấu hay tranh giành gì nữa cả. Tôi quý trọng những gì đang có và không hề với tới những gì quá tầm tay.

Đi chơi với út

Sáng nay ba thằng lớn trở lại trường. Tôi vẫn nghỉ làm tới tuần sau. Định đi tập snowboard tiếp nhưng thời tiết đã trở ấm, hơn nữa lại mưa. Lưỡng lự không biết có nên lái xe mất một tiếng rưỡi hay không. Thôi thì quyết định không đi để rủ thằng út đi chơi. Dạo này nó ghiền xem iPad lắm nên nó không muốn đi đâu cả. Nó diện cớ trời lạnh, trời mưa, trời nắng để khỏi phải đi.

Sáng nay dụ được nó ra khỏi nhà lấy xe điện qua DC đi viện bảo tàng lịch sử thiên nhiên xem khủng long. Cũng mừng là nó chịu đi. Hai cha con ít có dịp đi chơi với nhau vì nó đeo theo mẹ nó nhiều hơn tôi. Còn tôi thì thường đi với ba thằng lớn. Thôi thì tranh thủ mấy ngày nghỉ làm dành thời gian với nó.

Thấy nó cũng thích thú đi ra ngoài mà không cần đụng đến iPad hoặc iPhone là mừng rồi. Đáng lẽ ra mấy năm nay nên cho nó đi nhà trẻ nhưng vì covid nên để nó ở nhà. Tháng Chín năm nay nó vô mẫu giáo rồi nên thôi để nó ở nhà luôn. Hy vọng đi học sẽ mở mang đầu óc nó hơn.

Vĩnh biệt Bác Tư

Người anh lớn mà ba tôi xem như người cha đã lìa trần hôm nay. Bác Tư là cây cổ thụ của gia đình. Bác đã thành lập Công Ty Xây Dựng Hữu Quế. Với tính cách uy tín, bác đã rất thành công trong ngành nghề. Giờ đây công ty vẫn tiếp tục mạnh mẽ dưới tay của những thế hệ con cháu.

Là một người em, bác rất thương Chị Ba. Là một người anh, bác chăm sóc các em như con. Bác thương yêu vợ con cũng như đàn cháu chắt của mình. Lúc nhỏ tôi rất kính trọng bác và bác cũng rất thương đứa cháu này. Sau khi đi Mỹ, tôi không biết nhiều về bác nhưng tôi vẫn luôn kính nể bác. Lần cuối cùng tôi về thăm gia đình, năm 1997, bác đã không còn nhớ đến tôi nữa.

Tôi không rõ bác đã hưởng thọ được mấy mươi tuổi nhưng tôi chắc là bác đã ngoài 90. Đời người như thế cũng đủ rồi. Xin cầu nguyện cho linh hồn của bác sớm được giải thoát.

Hai năm vắng mẹ

Mới đó mà hai năm đã trôi qua từ ngày mẹ lìa xa cõi đời này. Mỗi lần hình dung đến những giọt nước mắt cuối cùng của mẹ, con không thể nào kiềm chế được nỗi xót xa nghẹn ngào. Con đã không làm được gì cho mẹ trong những phút giây cuối đời của mẹ. Thậm chí con không được ở bên cạnh mẹ và để mẹ nằm cô đơn một mình trong căn phòng ICU bên máy móc rùng rợn. Những chuỗi ngày tối tăm ấy sẽ ám ảnh suốt cả cuộc đời con. Nếu như được quay ngược thời gian, con cũng không biết sẽ làm gì khác hơn. Tuy biết định mệnh không thể thay đổi nhưng con vẫn không thể chấp nhận.

Xung quanh con, hình bống của mẹ vẫn luôn hiện về. Mỗi lần con nhớ đến tuổi thơ với những hình ảnh đẹp đẽ của mẹ thì con lại đớn đau nghĩ đến mẹ nằm dưới lồng đất lạnh lẽo mỗi khi mùa đông về. Thằng con bất hiếu này đã bất lực khi mẹ gặp hoạn nạn. Tuy nhiên con biết mẹ không bao giờ trách móc con cho dù mẹ phải hy sinh cả tánh mạng. Lòng mẹ là bao la như thế. Giờ đây mẹ vẫn luôn che chở cho con qua năng lực vô hình của mẹ. Có một vài lần con bị rơi vào những tình trạng gần như tuyệt vọng, con cầu cứu mẹ và mẹ đã đưa con vượt qua mọi khó khăn.

Tuy mẹ ra đi nhưng mẹ luôn hướng về con. Mẹ vẫn phù hộ và lo lắng cho con từ bên kia thế giới. Giờ đây con vẫn chưa dứt nợ đời. Con còn quá nhiều trách nhiệm trên cõi tạm này, nhất là với gia đình của con. Đến lúc con phải ra đi, con sẽ đoàn tụ với mẹ. Mẹ giữ một nơi trên thiên đàng cho con nhé. Mãi mãi yêu thương mẹ!

Bắp lon

Hôm qua bước vào chợ đắp vào mặt ngay hàng trăm lon bắp chồng chất lên nhau, con nhớ ngay đến mẹ. Cũng vào những tháng ngày vào đông lạnh lẽo, mẹ luộc lon bắp rồi trộn với bơ cho con ăn sáng trước khi cắp sách đến trường. Bắp nóng, ngọt cùng với vị béo, mặn của bơ. Những ký ức lại ùa về.

Sáng nay con tự luộc cho mình một lon và cũng trộn bơ nhưng bắp không được ngọt và bơ cũng không được mặn mà như lúc ấu thơ mẹ nấu cho con. Đưa từng muỗng bắp vào miệng xuýt xoa nhớ đến mẹ vô cùng. Mới đó mà đã gần hai năm trời xa mẹ. Con vẫn không thể nào xoa dịu được nỗi đau chứng kiến những giây phút cuối đời của mẹ. Phải chi con ngăn chặn trước khi con covid gây hại đến mẹ thì giờ này mẹ vẫn ở bên con.

Giờ đây tự trách móc cũng quá muộn rồi. Cuộc đời này có đến rồi cũng sẽ đi. Sớm muộn gì cũng phải biệt ly. Con hiểu và chấp nhận nhưng phải chi mẹ ra đi nhẹ nhàng hơn.

Giỗ thứ nhì của mẹ

Hôm nay ngày giỗ mẹ, con mua vài món chay mời mẹ dùng. Cuối tuần chúng con về thăm mộ mẹ. Mới đó mà hai năm đã trôi qua. Trong tim chúng con vẫn luôn có mẹ.

Nhớ Mẹ

Sắp đến ngày giỗ mẹ rồi
Con trai nhớ mẹ bồi hồi mẹ ơi
Nhớ hình dáng mẹ một đời
Lưng khom bóng xế chơi vơi bãi bờ

Nhớ thời lúc thuở bé thơ
Ầu ơ mẹ hát giấc mơ canh dài
Nhớ khi trái gió trở trời
Đêm năm canh mẹ thức thời năm canh

Khi con đã lớn trưởng thành
Tình thương của mẹ càng thêm rộng dài
Lo về cuộc sống tương lai
Lo luôn hạnh phúc trọn đời cho con

Nay giờ mẹ mãi chẳng còn
Con thương nhớ mẹ héo mòn mẹ ơi
Công lao của mẹ biển trời
Sông sâu núi thẳm chẳng vơi nổi còn

Ước gì giờ mẹ bên con
Để con đáp trả đền ơn hỡi người
Nhưng nào ước được mẹ ơi
Mẹ đi… đi mãi… xa rồi mãi xa…

Phú Quang

Hồ Anh Thái: Bắt đầu cất lên tiếng cười

Tập tiểu luận của nhà văn Hồ Anh Thái được chia ra làm ba phần: đời sống, điện ảnh, và văn chương. Đọc thì cũng được nhưng hơi bị ngán. Tôi không hẳn không đồng ý với những cái nhìn của ông. Chỉ không thích hợp với cách nhận xét và phê bình của tác giả. Không rõ nguyên nhân ra sao. Nếu nói ông khắc khe cũng không đúng, tự cao cũng không đúng, hoặc khen nội chê ngoại cũng không hẳn. Tóm lại không thích cũng không ghét cách viết của ông và đương nhiên tôi tôn trọng những góc nhìn của ông.

Tiếng Việt Đen Tối

Ca thử câu này: “Đêm Phương Nam nằm nghe bà Bành cãi lộn”.

Contact