Dạy con thơ

Như mỗi đứa trẻ lớn lên trên mảnh đất Việt, lòng tôi xôn xao mỗi khi xuân về. Được nghe tiếng pháo nổ, được mặc những bộ đồ mới, và dĩ nhiên là được tiền lì xì. Riêng tôi, tết là được gặp gỡ ba nhiều hơn. Những tháng ngày trong năm, ba đi làm xa lâu lâu mới về và chỉ ở lại nhà vài ngày rồi đi. Đến gần tết ba mới ở nhà được vài tuần.

Để chuẩn bị đón xuân, ba thường quét dọn và lau chùi nhà cửa từ lầu một đến lầu ba. Năm đó tôi được năm hoặc sáu tuổi, tôi cứ theo gót ba để xem ba dọn dẹp. Ba không cho đến gần vì sợ bụi bặm bay vào mũi tôi lúc ba đang quét nên ba bắt tôi ngồi trên chiếc ghế. Rồi tôi ngắm ba ngồi chồm hổm lau từng ô gạch bằng nùi giẻ. Thấy tôi vừa chán vừa buồn ngủ, ba dạy tôi hát bài gì đó mà tôi chỉ nhớ được hai câu, “Có lỗi không nhận lỗi là hèn / Có lỗi mà nhận lỗi là ngoan.” Ba hát đi hát lại vài lần rồi bảo tôi hát lại. Tôi không chịu nhưng ba cứ bắt thì tôi hát, “Có lỗi không nhận lỗi là hèn / Có lỗi mà nhận lỗi là ngu.”

Ba nhìn tôi với sự ngạc nhiên. Cũng may là tay ba đang dơ, chứ không chắc tôi ăn bạt tay rồi. Dùng tay không được, ba quay qua táp vào thằng nhóc của tôi thật nhanh. Tôi kinh ngạc vô cùng. Không đau lắm nhưng đủ để nhớ suốt đời. Chỉ có ba mới chơi trò quái lạ như thế với thằng con nghịch ngợm này.

Ước gì tôi có nhiều thời gian bên ba nhưng định mệnh đã an bày cho cha con sống cách xa nửa vòng trái đất. Ba mươi mấy năm trôi qua, tôi cũng đã quen với lối sống như thế. Tuy không gặp mặt hằng ngày nhưng tôi lúc nào cũng nghĩ đến ba. Giận ba trách ba rồi thì cũng thông cảm và thương mến ba. Vì đó là ba. Dù ba ở Việt Nam hay trên thiên đàng, tôi vẫn nghe được những tiếng nói cười giòn giã của ba mỗi khi nghĩ về ba. Ba vẫn luôn tồn tại trong tôi. Giờ đây ba vẫn bên tôi.

Con đường ba đã chọn

Có đôi lúc tôi cảm thấy chán chường với cuộc sống tấp nập và hối hả trên đất Mỹ. Nhất là vào những tháng ngày lạnh lẽo và hiu quạnh của mùa đông, tôi muốn bỏ hết tất cả để trở về Việt Nam sống một cuộc sống nhẹ nhàng và giản dị với ba.

Ba năm trước tôi đã có những tháng ngày ngắn ngủi bên ba trong căn nhà đơn sơ, không TV, không internet, không tin tức về chính trị Mỹ. Những buổi trưa hè tôi nằm trên chiếc võng trước nhà đọc sách, lắng nghe tiếng ve kêu, hoặc ngắm nhìn những hạt mưa rơi. Tâm hồn tôi lắng đọng và cảm giác thoải mái hơn so với cuộc sống vội vã và đầy áp lực ở Mỹ.

Dĩ nhiên đó chỉ là điều mơ ước. Tôi không thể nào bỏ lại vợ con và càng không thể nào bỏ lại mẹ già để chọn cuộc sống riêng cho mình. Tôi chấp nhận sự thật và tiếp tục sống, làm việc, và chăm sóc đàn con. Tôi không có đường chọn lựa nào khác hơn.

Khi ba quyết định về lại Việt Nam, ba đã không một lời giải thích nào cho tôi. Mấy tháng ba ở Mỹ là khoảng thời gian dài nhất tôi được sống bên ba. Lúc còn ở Việt Nam ba vẫn thường đi làm xa nên cũng không gặp được ba hằng ngày. Vì ba đã quen với cuộc sống nay đây mai đó nên bị ràng buộc trong một căn phòng thuê nhỏ ba không chịu được. Ngược lại, đối với tôi đó chính là mái ấm gia đình.

Còn gì hạnh phúc hơn khi được sống bên cạnh cha mẹ. Hằng ngày đi học về được gặp gỡ cha mẹ, được nói và được nghe tiếng Việt sau những tiếng đồng hồ dài câm nín và bị tra tấn lỗ tai với những tiếng nói lạ quắc. Được ngồi chung bàn thưởng thức những món ăn Việt Nam chính tay mẹ nấu sau khi ăn những món ăn trưa chán ngắt trong trường. Như những gì quá tốt đẹp cho sự thật (too good to be true), nó sẽ không tồn tại.

Lúc ba chọn con đường trở về Việt Nam, căn phòng thuê trở nên trống vắng. Đi học về không còn được nghe tiếng nói giòn giã của ba mà chỉ còn lại những cảm giác sầu muộn của mẹ. Tôi chơi vơi lạc lõng. Đi học bị bạn bè khác màu da trêu chọc không có người chở che. Khi không còn kiềm chế được chính mình, tôi đánh lộn trong lớp và bị đuổi học. Đó là những chuỗi ngày khó khăn nhất của tôi.

Sau này lúc tôi được ở bên cạnh ba lần vừa rồi tôi về Việt Nam, ba mới giải thích quyết định của ba. Giữa vợ và con ở Mỹ và các anh chị ở Việt Nam, ba đành phải chọn một bên. Bên con còn có mẹ, còn các anh chị không có ai cả nên ba phải về để lo cho các anh chị. Quyết định đó cũng công bằng. Phải chi ba nói với tôi từ lúc đầu, tôi đã không hiểu lầm ba và tôi đã sớm chấp nhận sự thật đó.

Sự chọn lựa đó chắc chắn rất khó khăn và khổ tâm cho ba nhưng con đường ba đi đó, con đường ba theo đó đúng đấy ba ơi. Được chứng kiến các anh chị thương yêu và chăm sóc cho ba đến cuối đời cho con thấy được sự hy sinh của ba rất xứng đáng. Chính mẹ cũng thấu hiểu được điều đó. Nếu mẹ và con giữ ba lại bên Mỹ thì đó là điều quá tham lam và ích kỷ.

Ba đã biết trước và đã tin tưởng mẹ một mình nuôi dưỡng con nên người và ba đã không bỏ rơi các anh chị. Ba cũng đã dạy dỗ các anh chị trở thành những người trọng tình nghĩa. Giờ đây anh chị em càng gắn bó hơn nhờ ơn cha.

Cám ơn những công lao và sự hy sinh to lớn của ba. Xin ba hãy yên tâm và an giấc.

Dear Mama

My own mama says I’m thugged out. Wait, that was what 2pac’s mama said. My own mama told me to tone down my English on Facebook. People are telling her that I am being too vocal. She’s worried about my safety.

I am actually not being vocal on Facebook. I write for my website first. I just reshare them on Facebook. Sure, I sprinkle a bit of profanities here and there, but they are just part of my style. I am not spilling out any hateful rhetoric. I am not the one who declares Civil War if Biden loses. I am all for empathy, compassion, and unity. Still, I apologized for making my mama worried.

She asked me if I voted yet. I told her I voted a month ago. I asked her if she voted and she said no. She asked me who I voted for and I told her Biden. She said China has bribed Biden and I should have voted for the other guy. At this point, I was just speechless. All of my conversations with her about him all these years meant nothing to her.

If she wanted to vote for him based on her own choice, I would respect her decision. She told me I should have voted for him based on what other people were telling her. She chose to believe other people over her own son. That has always been the case all my life. She loves me unconditionally, but she never places her confidence in me. It didn’t matter what her own son said to her. She would take anyone else’s words over mine. I am not mad at her. In her heart and mind, I am still her little boy and her first instinct is to protect me. I get that; therefore, I still love her no matter what. Her heart is in the right place even though her mind will never change.

For better or for worse, I can’t wait for this to be all over. I have some serious relationships to reconnect. I really miss drinking with my mom. I used to cajole her into sharing an Olde E and chicken wings with me. I swear—the fried chicken wings from Queen’s Six Pack must have been marinated with crack. They are so damn addictive. I have to get a fix every time I go back to Lancaster. I miss those snow days when she made bánh xèo (crispy Vietnamese crepes) and I made cognac and coke. We drank slowly and ate bánh xèo until we were drunk and bloated. I miss the good olde days, mama. I love you, mama, and I will never let anyone come between us—definitely not that orange motherfucker. Sorry mama, I have to cuss.

Selfishness

Let’s talk about selfishness. Yes, I am selfish as fuck and I know it. While I might be critical of myself, it is crucial to recognize my own flaws. At the very least, I won’t turn into a narcissist.

I am so selfish that I do not eat my kids’ leftovers. I have seen so many parents, particularly Vietnamese parents, load up their kids’ with so much food on their plates that their kids would struggle to finish.The father usually ended up eating his kid’s leftovers. Fuck that, I wouldn’t eat that shit; therefore, I only give them what I think they can eat or a bit less. They can always ask for more.

I am so selfish that I don’t give my kids a hand on everything. Learning to skate, for example, I let them fall so they can learn to balance themselves. After that, it would be a piece of cake for them to pick up. Now their skills have surpassed me. When I taught my second son how to swim, I let him jump from the pool down then try to swim to me. The first time, he struggled to float so I picked him up. By the fourth or fifth jump, he was ready to float all by himself.

I am so selfish that I do not let anyone take advantage of my generosity. If you’re generous with me then I am generous with you. If you treat me with respect then I treat you with respect. I demand fairness. Clear and simple.

At times my selfishness turned into pettiness. At that point, I needed to reevaluate myself. Selfishness has its good and bad. I am just trying to get rid of the bad parts. How do I figure out the difference? Look at the president of the United States. He is an example of the worst type of selfishness. He puts himself first at the time of the pandemic and puts everyone else at risk. If he could admit his selfishness, he could have had the coronavirus under control and he could save lives. Like a selfish person always says, “It is what it is.” Let’s hope this selfish president will be done with his job in one week.

Viết hay không bằng hay viết

Tôi vào nghề thiết kế đã gần 20 năm và thiết kế đã đưa tôi đến blogging hơn 17 năm. Blogging đã trở thành một sở thích mà tôi không thể nào thiếu. Cái đặc điểm của blogging là viết hay không bằng hay viết. Điều đó đã động viên tôi miệt mài viết gần như mỗi ngày trong mười mấy năm qua.

Giờ đây tôi viết rất nhanh. Chỉ cần ngồi xuống là chữ sẽ tuôn ra. Tôi có thể viết 300 đến 400 chữ trong vòng nửa tiếng đồng hồ. Chỉ cần nghĩ đến đề tài nào nho nhỏ tôi cũng có thể viết xuống được. Lúc mới bắt đầu, tôi viết rất chậm. Tôi viết bằng tiếng Anh để rèn luyện ngữ pháp. Sau này tôi viết bằng tiếng Việt để không quên chữ mẹ đẻ của mình. Lúc mới tập viết lại tiếng Việt tôi viết sai chính tả và đánh dấu rất cực nhọc. Dần dần rồi cũng quen. Chính tả vẫn còn sai nhưng khá hơn trước. Bỏ dấu cũng dễ dàng hơn một chút. Giờ đây tôi thích viết cả hai thứ tiếng. Anh hay Việt, tiếng nào tôi cũng bộc lộ được những gì mình muốn chia sẻ. Còn hay hay dở là chuyện khác.

Cái thú vị của blogging là viết gì cũng được. Nó ngược lại với những gì tôi phải viết lúc còn đi học. Ngày xưa tôi viết tiếng Anh rất tệ và rất hổ thẹn mỗi khi phải đưa bài viết của mình cho thầy cô đọc. Thậm chí tôi không dám đọc những gì chính mình đã viết. Nhờ blogging mà tôi trở thành mạnh dạng hơn. Tôi không còn e ngại ai chê bai cả. Từ sợ sệt không dám đưa những gì mình viết cho ai đọc đã trở thành viết lên chốn công cộng. Tôi viết để bộc lộ cảm xúc. Tôi viết để học hỏi. Tôi viết giải thoát. Tôi viết để biết mình còn tâm hồn.

Nhờ viết mà tôi đọc nhiều và đam mê hơn. Lúc nhỏ tôi chẳng bao giờ thích đọc sách. Giờ đây có rảnh rỗi chút thời gian là tôi đọc để vận động trí óc. Đọc để tìm hiểu những gì trong đầu của người viết. Như viết, tôi thích đọc cả hai thứ tiếng. Tôi cố gắng chuyển qua đọc tiếng Việt sau khi đọc tiếng Anh nhưng tiếc rằng tôi không có được nhiều sách tiếng Việt ở đây. Tuy nhiên, có còn hơn không.

Đối với tôi, được viết là được tự do. Được viết là được tiếng nói dù cho bất cứ đề tài gì. Từ đời sống đến đời thường, từ âm nhạc đến ẩm thực, từ chính trị đến chính mình, từ tình cảm đến tình dục, không có gì là không thể không viết được. Chỉ có dám viết hay không. Với tôi viết là sở thích chứ không phải để kiếm sống nên tôi không bị gò bó hoặc sàng lọc. Trong công việc nhiều khi phải làm theo xếp hoặc cấp trên cho dù mình không thích. Còn viết thì thoải mái lắm. Mỗi buổi sáng thức dậy đầu óc tỉnh táo là lúc viết rất tuyệt vời. Không cần cà phê không cần điểm tâm. Chỉ cần mở Google Docs lên là viết. Cái cảm giác được ấn nút publish thật sảng khoái vô cùng. Và như thế tôi viết lên từng ngày.

Một phút dại khờ

Lúc mới sang Mỹ, tôi được một người dì khuyến khích đi nhà thờ Tin Lành. Thời đó cuối tuần cũng chẳng có gì làm nên đi gặp người Việt cho đỡ nhớ quê hương và đồng thời giết thời gian. Sáng Chúa Nhật tôi ăn mặc chỉnh tề. Quần tây áo sơ mi thắt thêm cái cà vạt tất cả được mua từ tiệm Woolworth.

Lúc đến nhà thờ tôi cũng cố nở nụ cười chào hỏi. Lúc mọi người hát thánh ca thì tôi chỉ đứng yên. Lúc mọi người cầu nguyện thì tôi chỉ quan sát mọi người nguyện cầu. Lúc mục sư giảng đạo thì tôi ngồi ngáp lên ngáp xuống. Lúc học kinh thánh tiếng Anh thì tôi chả hiểu. Lúc học kinh thánh tiếng Việt tôi cũng mù luôn. Lúc sinh hoạt với nhóm trẻ cùng lứa tuổi thì chẳng đứa nào bắt chuyện với tôi vì tôi không biết tiếng Anh. Lúc đổi sang sinh hoạt tiếng Việt thì nhóm toàn lớn tuổi hơn tôi nên cũng chả thèm đếm xỉa đến tôi.

Không thể hòa nhập vào lớp nào cả nên đâm ra chán. Và rồi lời Chúa dạy và lời mục sư giảng cũng chẳng nhập vào đầu óc hoặc trái tim của tôi nên sau vài tháng tôi không đi nữa. Thay vì sáng Chúa Nhật đi nhà thờ tôi ở nhà luyện porn tự sướng. Xử xong tôi thấy được hiệu quả ngay khỏi cần đợi chờ lời nguyện cầu có được ban hay không.

Nhắc đến việc tự sướng, mấy hôm nay mạng xã hội ồn ào dụ của ông Jeffrey Toobin tự xử trong cuộc họp với đồng nghiệp qua Zoom. Lúc tự sướng ông quên tắt đi máy camera và mic.

Ông Toobin là một trong những người viết về chính trị tôi rất thích trên tạp chí The New Yorker. Đồng thời ông cũng là nhà phân tích về pháp luật cho đài CNN và một tác giả viết sách hay. Tôi khâm phục sự đa tài của ông. Việc đã xảy ra là một tai nạn nghề nghiệp thật đáng tiếc. Dĩ nhiên là tôi không biện hộ hành động hổ thẹn đó của ông nhưng có thể phần nào hiểu được.

Việc đầu tiên khi bị bắt quả tang tự xử là ông xin lỗi ngay đến người vợ của mình. Tôi không biết hôn nhân của ông ra sao nhưng nếu ông phải tự xử chắc có lẽ ông không được thỏa mãn nhu cầu trong tình dục. Tôi không đổ lỗi cho vợ ông cũng không có ý rằng đàn bà phải thỏa mãn đàn ông. Nhưng chỉ vì mấy ông thèm muốn quá mà không được nên phải tìm đến phương pháp khác. Ly dị là một lối thoát dễ dàng nhất nhưng ngoài tình dục còn có tình yêu. Nếu không muốn mất tình yêu mà cũng chả được tình dục thì chỉ còn cách thủ dâm để giữ mái ấm gia đình. Dù sao thì tự sướng không nặng tội bằng đi ngoại tình hay đi mua sướng. Chẳng hạn như có ông chơi pornstar lúc vợ mang thai vẫn trở thành một vị tổng thống của đất nước tự do và còn được tôn thờ là một nhà lãnh đạo vĩ đại được Chúa chọn.

Ông Toobin chỉ có mỗi tội là tự xử không đúng lúc và không cẩn thận. Chỉ cẩu thả một phút mà mất đi nghề nghiệp hai mươi mấy năm và danh tiếng mấy mươi năm. Một đời khôn không bằng một phút dại.

It’s Friday

It’s Friday already. What a hectic week. Work had been overwhelming. Fortunately, I have a fantastic assistant. I am not sure if I can go back to handle everything when he moves on. He has two more semesters of school left.

In addition to doing my own work, I have to keep an eye on my son’s virtual schooling. Despite my effort, Đán is still struggling. He has trouble paying attention to his teachers. He has no clue what to do with his assignments. I have to use Google Translate to help him. Once he understood the instructions, he could do well. He enjoyed having me guiding him through his assignments. It felt great seeing him plowing through his assignments.

My gout still hurts like a motherfucker. Because I am taking Aleve and apple cider vinegar, I have to eat more to prevent stomach upset and yet I couldn’t move much. I am feeling bloated most of the time. I shouldn’t have taken the ice skating lesson with a gout attack. I made the pain worse. I am hoping to get some relaxing time over the weekend to recover. I have books to get me through, but I also have kids to look after. It drives me crazy seeing them playing video games instead of doing outdoor activities.

Fantastic Wednesday

Woke up this morning with excruciating pain in my left foot. The joint near my big toe swelled up. I am having a gout attack, which means I have been consuming more alcohol than I should. I was planning on checking myself into a rehab after the general election, but gout beats me to it.

I took shots of apple cider vinegar with honey then made two sunny-side ups to go with Costco’s croissant. I made two bags of Trung Nguyên’s instant iced coffee and took a pill of Aleve. By 9:10 am, I went down to the basement to join the kids. They had class and I had work to do. I answered emails and revised projects I designed yesterday. At noon, I took our minivan to the gas station for inspection and emissions. While the car was being serviced, I walked over to Walmart to get a flu shot. I got all three things done in half an hour.

I drove back home and had a delicious bowl of bún riêu my wife made. At one, I continued to work until 4:30 pm. At five, we visited my father-in-law’s grave. My wife bought a dozen of beautiful roses for him.

At 5:30 pm, I decided to go ahead with my first ice skating lesson even though the gout attack was killing my left foot. I managed to pull it off. The only time I had trouble was when the instructor wanted us to skate with just our left foot. It felt great getting back on ice after all these months. Ice skating seems a bit easier than rollerblading, but now I liked them both.

I went back home around 8:00 pm and I was just in time for dinner with the family. After dinner, I gave the kids a bath and brushed Xuân’s and Vương’s teeth. My left foot started to torture me. I drank a few more shots of apple cider vinegar and took another Aleve. I hope the pain will go away in the next few days. I definitely need to take my mouth off the liquor.

Before heading to bed, I sucked the snot out of Vương nose, with the nasal aspirator of course. I once witnessed a mother sucking her kid’s nose with her mouth. It was both the grossest and loveliest thing I had ever seen. It proved that a mother’s love is unconditional.

Despite the gout attack, I had a fantastic Wednesday.

Lòng vòng

Cuối tuần vừa rồi vợ chồng con cái về thăm mẹ. Thấy đám cháu mẹ vui. Tuy đi đứng vẫn còn khó khăn nhưng mẹ khỏe. Thấy mẹ ăn uống vẫn tốt, tôi mừng.

Gọi thăm ba nhưng ba đau đớn đến không nói nên lời. Nhìn ba qua video, tôi xót xa. Đợi Việt Nam không còn bắt phải cách ly 14 ngày tôi sẽ về thăm ba. Giờ thì chỉ mong ba được bình an. Cũng may mắn có các chị chăm sóc cho ba.

Chú 10 (em út của ba) cũng lo lắng chạy chữa cho ba. Tôi kính nể tình nghĩa của chú dành cho gia đình từ anh chị em đến con cháu. Lúc con còn nhỏ tôi sợ chú vì chú lớn tiếng. Sau này khi trở về Việt Nam tôi mới nhận thức được tình cảm của chú. Tôi thích được trò chuyện, uống vài ly rượu với chú, và thưởng thức những món ăn đồng quê thím nấu.

Cô 3 (người chị lớn nhất của ba) giờ đã 92 tuổi. Tuy không còn đi lại được nhiều nhưng trí nhớ cô rất tốt. Cô vẫn nhớ rõ mẹ, tôi, và mấy chị bên đây. Cô buồn vì lo ngại làm con cái khổ cực. Được chăm sóc cha mẹ là hạnh phúc của các con. Tôi biết các anh chị rất hiếu thảo với cô. Cầu mong cô khỏe mạnh.

Nghe nói bác Tư trai và gái cũng đi đứng khó nhọc. Lần về thăm năm 2017, bác trai đã không còn nhận ra tôi nữa. Bác gái thì vẫn còn nhớ rất rõ. Thời gian trôi quá nhanh. Tầng lớp của ba và các chú bác nay đã lớn tuổi. Hy vọng chú 6 và chú 7 luôn khỏe mạnh.

Bên mẹ thì chỉ còn mẹ, cậu 6, và dì 9. Dì 2, dì 5, và dì 8 đã vĩnh viễn ra đi. Tuy biết đời người có đến rồi có lúc phải đi nhưng tôi vẫn cảm thấy mang máng buồn. Mỗi khi nghĩ đến số mệnh con người tôi bùi ngùi. Càng lớn càng chứng kiến sự ra đi của những người thân tôi càng lo ngại. Dường như phần nhiều ra đi vì ung thư. Ở tuổi 40, tôi đã cảm thấy mình xuống dốc. Những cơn bệnh sắp đến. Cũng may còn có đám nhóc vẫn nhộn nhịp hằng ngày. Thôi thì giờ đây được vui chơi bên bọn chúng lúc nào hay lúc nấy.

Hôm nọ thằng Đạo vừa ăn sushi vừa nói rằng sau này nó sẽ nhớ mãi những chuỗi ngày được cùng ba đi trượt tuyết, đi ăn uống, và vui đùa bên nhau. Còn thằng Đán thì nói sau này ba chết nó sẽ nhớ đến ba và sẽ thấp cho ba ngàn cây nhanh. Tôi nói với nó con nhớ đến ba là đủ rồi không cần tốn tiền mua nhanh.

Tôi không tin vào cầu cẩn hay cúng bái. Lúc trước khi trò chuyện với một người anh rất tin chúa. Anh ấy hỏi nếu tôi không đặt niềm tin vào thượng đế thì tôi lấy lý lẽ sống ở đâu? Tôi chỉ sống theo lương tâm của mình. Làm việc tốt lương tâm sẽ yên ổn. Làm việc xấu tôi sẽ bị lương tâm cắn rứt. Tôi không thể nào dựa vào sự tha thứ của đất chúa trời. Tôi tự sửa chữa mỗi khi lầm lỗi không phải cầu nguyện đức chúa trời tha thứ cho tôi hoặc ban phước cho tôi điều gì cả.

Tôi cũng không thỉnh cầu phật điều gì rồi ăn chay một tháng. Nếu tôi có ăn chay là vì tôi tự nguyện không muốn sát sinh nữa chứ không phải tôi cầu khẩn điều gì. Dĩ nhiên tôi còn thèm muốn thịt thà nên chưa tự nguyện ăn chay được.

Có lẽ tôi sống theo thực tế nên tôi không thể nào nhìn ra được sự huyền diệu trong kinh thánh. Tôi chỉ hiểu rằng sống tốt và sống thật. Tôi tin vào khoa học vì khoa học chứng minh được những chuyện thật chứ không mơ ảo.

Dĩ nhiên đây chỉ là những suy nghĩ và lý luận cá nhân của tôi. Tôi không ép buộc vợ con phải tuân theo. Mỗi người có tự do riêng của họ. Cả con cái tôi cũng thế. Nếu như sao này chúng nó đủ hiểu biết chúng nó muốn theo chúa hay phật tôi sẽ tôn trọng sự quyết định của tụi nó.

Đêm nay uống rượu một mình hơi quá chén nên lời tuôn ra hơi bị nhiều. Gót chân bắt đầu bị đau đau rồi. Gout sắp đánh tới phải uống thuốc và ngưng rượu.

Tình mẹ

Hôm qua tan học sớm, tôi đưa Đạo đi trám răng sâu và niềng răng. Văn phòng nha sĩ bảo sẽ mất hai tiếng đồng hồ nên tôi dắt thằng Đán và Xuân theo. Còn Vương thì ngủ trưa với bà ngoại ở nhà.

Khi đưa Đạo đến văn phòng, tôi đưa hai thằng kia đi rollerblade. Chơi được một chút chúng nó bảo đói. Tôi nói tụi nó chỉ ăn nhẹ thôi để dành bụng chiều ăn sushi. Thằng Đán thì thích ăn tôm chiên bột của Popeye’s còn thằng Xuân thì muốn ăn chicken nuggets và khoai tây chiên ở McDonald’s. Tôi mua hai phần tôm chiên để tôi cùng ăn. Thử vài miếng giòn giòn cay cay rất ngon nên thằng Đán chơi luôn hai phần.

Ăn uống xong cũng gần đến giờ quay lại đón thằng anh. Vừa chạy xe thì thằng Đán lăn đùng ra ngủ. Thôi thì lái xe vòng quanh đó để cho nó ngủ. Tôi đảo một vòng ở quận Arlington thấy nhà nhà để bảng ủng hộ Biden và đảng Dân chủ. Không thấy một bảng nào ủng hộ Trump hoặc đảng Cộng hòa. Hèn gì tiểu bang Virginia nơi tôi đang cư ngụ bây giờ lúc nào cũng xanh mặc dù người Việt ở đây phần đông mê lú lẫn Trump.

Sau khi đón Đạo, tôi đã hứa đi mua sushi cho tụi nó ăn tối. Lý do thứ nhất là tiện lợi. Lý do thứ nhìn là tôi muốn bà xã khỏi phải nấu nướng vì vợ bị đau lưng cả tuần rồi chưa hết. Tôi gọi điện về báo vợ như thế nhưng vợ bảo muốn ăn sushi thì về nhà mẹ làm. Thế là đành phải về nhà. Buổi tối đám nhỏ được ăn eel sushi còn người lớn lại ăn leftover. Dường như ngày nào cũng leftover cả mà ăn hoài không hết.

Khi dọn lên mấy đĩa sushi hấp dẫn tôi bảo tụi nhỏ rằng các con có thấy may mắn không? Tuy mẹ bị đau lưng cũng cặm cụi làm đồ ngon cho ăn. Tụi nó chạy đến ôm mẹ và cám ơn mẹ. Ba thằng ăn sạch bách đĩa ngon lành. Thật đúng là “Lòng mẹ bao la như biển Thái Bình.” Còn tình nghĩa vợ chồng thì tiếp tục ăn đồ cũ.

Người Việt thường nói đàn ông lâu lâu phải ra đường ăn phở để đổi món. Tôi bị gout nên không ăn được phở bò. Dù đồ cũ nhưng ăn ở nhà vẫn hơn. Nhờ có rượu bia nên nuốt gì cũng xong.

Contact