5 năm vắng ba

Thế là 5 năm từ khi ba tôi ra đi. Lần cuối cùng tôi gặp lại ông là mùa hè năm 2017. Vậy là đã 8 năm rồi tôi chưa trở lại quê nhà.

Lúc 11 tuổi, tôi đã xa ba sống nơi xứ lạ quê người. Không có ba bên cạnh, tôi phải tự đối phó với những sóng gió trong cuộc sống. Dĩ nhiên, mẹ vẫn lo đầy đủ cho tôi ăn học, nhưng tôi vẫn thiếu sự cứng rắn của người đàn ông. Trong tình cảm và luôn cả trong cảm xúc, tôi rất yếu đuối.

Ba có nỗi khổ riêng của ông nhưng ông không hề chia sẻ. Một mình ba gánh chịu. Những ngày cuối đời của ông, tôi biết ông đau đớn lắm nhưng mỗi khi nói chuyện với tôi, ba lại lẩn tránh không muốn cho tôi biết nỗi đau của ông.

Giờ đây tôi cũng đã làm cha. Tôi lại suy nghĩ về ông rất nhiều. Làm cha quả thật không dễ dàng. Mỗi lần thấy con mình vấp ngã hay bị chấn thương, tôi đau cả ruột gan. Chỉ vì sợ tương lai con khổ sở, tôi đã lo lắng từng phút từng giây. Không biết là tôi không tin tưởng vào mấy đứa con của mình hay tôi không tin tưởng vào chính mình.

Có lẽ ba đã tin tưởng tôi. Cho tôi sự tự lập từ nhỏ. Có chuyện gì xảy ra tôi cũng phải tự lo cho mình. Tôi không tài giỏi nhưng tôi đã sống sót được nên người. Tôi không giàu sang nhưng cuộc sống của tôi cũng không phải khổ cực. Những gì tôi có được cũng do hai bàn tay tôi tạo nên mà không phải nhờ vả vào ai.

Nhìn lại đoạn đường tôi đã đi qua. Tuy có nhiều sai lầm và cũng có nhiều lỗi lầm, tôi không hối hận. Cho dù hoàn cảnh nào hoặc lý do nào đã khiến hai cha sống ở hai phương trời cách biệt và giờ đây kẻ mất người còn, tình cha con vẫn luôn tồn tại trong tôi.

Nếu không biết, giờ sẽ biết

Ngày xưa mẹ dạy tôi, “Lời chào cao hơn mâm cỗ”. Lời nói không mất tiền mua. Một câu hỏi thăm đâu có khó khăn. Một lời nói trấn an đâu có mất mát gì. Dĩ nhiên, lời nói phải đi với tấm lòng.

Với những người không có tâm hoặc không quan tâm thì cũng không đáng buồn và cũng không đáng tiếc. Tôi không phải là thần thánh nên tôi không rộng lượng, không cao cả, cũng không quân tử. Ngược lại, tôi cũng không tồi tệ, không hèn hạ, và cũng không tiểu nhân. Tôi luôn cố gắng sống đúng với lòng mình và sống công bình.

Giữa tình người với tình người, tôi luôn đối xử sao cho êm đẹp và hòa đồng. Với tôi, một câu nhẹ chín câu lành và sống trên đời sống cần có ba thứ phải biết: Biết ơn, biết lỗi, và biết điều.

And if ya don’t know, now ya know!

Counseling

My wife sat me down and told me straight to my face, “You need counseling.” She’s right. I have issues and I need some counseling to help my emotions from bouncing off the walls. I have someone in mind—a girl I used to date briefly in high school. We used to talk over the phone for hours for free. Now that she’s a counselor, I just need to pay her to talk to me. I disclosed it with my wife up front and she cleared it.

I have never talked to a counselor before. I just write down my problems and get them out of my system. That’s why I still love blogging after 22 years. Writing helps me work through my emotional issues. When facing people who are too close to my heart, I cannot control my emotions. I either break down or burst out. When it comes to emotions, I am either all in or all out. I don’t have a mechanism to balance my emotions.

As a father, I invested too much of my emotions into my kids. Of course, all parents do. I care about their wellbeing. I worry about their future. I would like them to be kind and compassionate. I would like them to celebrate their successes, but I also want them to deal with their failures. On the other hand, I can just fulfill my responsibilities as a father and leave my emotions out of our relationships. I tried, but I failed and I got frustrated, especially as the kids grew older. The same with our marriage, I am either all in or all out. I love my wife with all my heart and emotions. I can’t do it any other way. I just have to keep it real.

I am not even sure if I make any sense. I am still trying to work out how I interact with the people around me. How much space should I keep to myself? How comfortable can I be with everyone around me? I don’t know what the answer is. All I know is that the worst thing is to pretend to care if I don’t give a fuck.

Vết thương

Hôm qua bác sĩ chỉnh hình nhi khoa đã bó hết từ cánh tay đến bàn tay của Vương. Bác sĩ không muốn nó cử động vết nứt. Tuần tới sẽ chụp x-ray lại để xem có cần làm phẫu thuật hay không.

Chuyện thật sự đau lòng. Thằng bé lớn hơn Vương hai tuổi, bế nó lên rồi quăng nó xuống. Không biết thằng bé đó có ác ý hay không nhưng việc nó làm là sai. Thế mà không một lời nhận lỗi, không một lời hỏi thăm, thậm chí, không một lời nhìn nhận. Tôi không thể ngờ có những bậc cha mẹ vô trách nhiệm, vô tâm, vô ý thức, và vô nhân đạo đến thế.

Nhưng thôi chuyện đã xảy ra tôi cũng không muốn nhắc lại. Viết xuống đây một lần để giải tỏa nỗi đau của người làm cha này. Giờ đây chỉ lo lắng cho nó kĩ càng để hy vọng khỏi phải mổ và cầu nguyện cho nó sớm bình phục.

Bạn bè

Tôi chơi bạn rất ít nhưng khi đã thành bạn rồi thì tôi chơi hết mình. Yếu điểm của tôi là khi đã thân nhau thì tôi mất đi cảnh giác và không còn dè dặt nữa. Cứ ngỡ rằng mình hiểu được bạn mình.

Chuyện xảy ra vài ngày qua tuy rất nhỏ nhoi nhưng đã đánh thức tôi. Có những quan hệ không đơn giản chỉ qua rượu chè hay đùa giỡn. Tôi chấp nhận mình đã sai. Đã dùng lời lẽ vượt bậc cấp. Tôi chỉ nghĩ đơn giản đã thân nhau rồi thì bậc cấp không quan trọng, nhất là khi đã sống trên đất nước bình đẳng (you & me) bao nhiêu năm qua. Hơn nữa, cả đám vẫn thường hay đùa giỡn ngang ngang nhau.

Tôi thừa nhận mình đã vượt qua bậc cấp nhưng nếu cho tôi bất kính thì hoàn toàn không. Tôi luôn kính nể bạn bè. Nếu như tôi không kính trọng bạn bè thì tôi chẳng bao giờ giữ mối quan hệ cả, không chỉ ở bạn bè mà luôn cả người trong gia đình.

Tôi luôn tự nhắc nhở mình phải đề phòng trong những mối quan hệ nhưng rồi không thể kiểm soát được cảm xúc của mình. Lần nào cũng như lần nấy, tôi quá tin tưởng cảm giác của mình mà quên đi cảnh giác để rồi chuyện mất lòng xảy ra.

Bài học chẳng bao giờ rút kinh nghiệm. Người ta thân thiết và đối xử tốt với mình không có nghĩa là không có ranh giới. Bạn bè chơi sòng phẳng không lợi dụng nhau là đủ rồi. Đừng để cảm xúc tiến xa hơn nữa. Tôi rút kinh nghiệm và rút lui lại một bước.

Có những lúc chỉ muốn quay về với thế giới của riêng mình nhưng cũng có những người bạn rất nhiệt tình như anh bạn nhậu và anh bạn nhạc của tôi. Đi chơi chung lúc nào cũng cảm thấy thoải mái mà không cần phải cảnh giác.

What a Fucking Week

I had been sick since Monday and had to take off work pretty much the whole week. First it started with a sore throat, then a migraine, then a lot of coughing, like a dog. With all the medications I was taking hoping for a quick recovery, I felt miserable. I was lying in bed, listening to music, and reading. I finished writing a personal piece that I needed to get off my chest for a long time. I felt much lighter afterward.

As I become older, I don’t mind reducing unnecessary dramas in my life. I used to give a fuck. Now I give a fuckless. I don’t need all the needless stress. When I was young, I was too emotional. I worried too much about what others think of me. I was having a conversation with one of my sons as he’s going through this stage as well. I feel him, but it is also frustrating that he refuses to take my advice. I have been there and done that. The quicker he gets over what others think of him, the better his life will be.

There is no point trying to hide his flaws or avoid uncomfortable circumstances. He needs to learn to be comfortable with himself, to recognize his talents, and to focus on the positives instead of the negatives. No one’s perfect. I even gave him an example of myself. I am full of flaws. I don’t hide my bald head. I am not ashamed of my yellow teeth. I am not running away from my erratic emotions. I speak my mind and write what is in my head. If people can’t accept me for who I am, then fuck them.

Until he can embrace himself and appreciate his uniqueness, he will continue to be miserable. He just can’t sit around and feel bad for his sorry-ass. He needs to take care of himself first. He can do anything when he puts his mind to it. He has the talents, but he needs to put in the work. Unlike him, I don’t have the talents, but I have a relentless drive to accomplish my goal. Whatever I set out to do something that I am passionate about, whether designing, skiing, snowboarding, skating, writing, I will keep doing it until I accomplish something. I am in my mid fucking forty and I am still thriving. He has plenty of opportunities and he just needs to take advantage of them.

Nhớ mãi không quên

Hôm nọ người bạn tặng quả dưa gang. Tôi bế trên tay đầy nghẹn ngào. Mỗi lần làm dưa gang, mẹ trộn với đường và cho đá vào. Khi đá tan ra, nước vừa lạnh vừa ngọt. Tôi chỉ uống nước đường, còn cái vừa bở vừa lạt tôi trả lại cho mẹ. Mẹ múc từng muỗng ăn ngon miệng. Đến bây giờ vẫn không mấy thích ăn dưa gang nhưng luôn nhớ đến mẹ.

Hôm trước nhìn thấy mấy thỏi đường nâu trong bếp. Chắc là vợ mua để kho thịt hay kho cá. Tôi nhớ đến những thùng đường mẹ mua đi bán lại. Những ngày nắng nóng của trưa hè, mẹ đạp xe chở tôi ở phía trước và thùng đường ở đằng sau. Mỗi lần qua cầu, mẹ phải xuống dắt bộ chiếc xe, thùng đường, và tôi. Có lần cả thùng đường bị mấy chú cơ quan lấy đi. Chỉ thấy gương mặt của mẹ buồn bã mà không biết lý do.

Mỗi khi ăn quả trứng luộc, tôi lại nhớ đến mẹ. Sau khi định cư ở Lancaster, Pennsylvania, mẹ đã nộp đơn rất nhiều hãng xưởng, chỉ riêng có hãng trứng nhận mẹ. Mỗi buổi sáng dù mùa hè nóng nực hay mùa đông lạnh buốt, mẹ vẫn thức sớm đi làm. Và mẹ đã làm trong khu luộc hột gà cho tới lúc mẹ về hưu.

Từ lúc chứng kiến cảnh mẹ đi buông đường hay làm trong hãng hột gà quá cực nhọc để kiếm tiền nuôi gia đình, tôi đã không dám xài tiền phung phí. Cho đến tận bây giờ, tôi vẫn đắn đo mỗi khi xài tiền mặc dù tôi có đủ khả năng.

Mỗi khi nhìn thấy những món đồ liên quan tới mẹ, hình ảnh của mẹ xuất hiện trong tôi. Ước gì thời gian được quay trở lại nhưng thực tế không thể nào thay đổi. Mẹ tôi giờ đã không còn bên tôi nữa. Có nuối tiếc cũng đã quá muộn màng. Những ai còn mẹ hãy cố gắng dành thời gian với mẹ mình.

Bước ngoặt khác

Mối quan hệ giữa chúng ta giờ đã chuyển sang một bước ngoặt khác.

Những lời ngọt ngào trao nhau năm xưa giờ đây nhanh chóng trở thành những lời đắng cay. Những cuộc thương lượng lý trí giờ đây chuyển sang những trận gây gổ phi lý.

Những cảm xúc năm xưa giờ đây chỉ còn lại những mối trao đổi. Giữa chúng ta giờ đây chỉ còn lại trách nhiệm? Mai sao trách nhiệm không còn nữa lấy gì níu kéo lại.

Tại sao chúng ta làm đau lòng nhau bằng những lời nói? Chẳng lẽ giờ đây phải đối mặt nhau như kẻ xa lạ để tránh né sự bực bội và khó chịu?

Những lời tâm sự từ nay đành khép lại. Ngoài những câu nói cần thiết sẽ giữ lại những nỗi niềm riêng. Dù trách nhiệm hay trách móc, hy vọng hạnh phúc không mong manh như lời nói.

Family Reunion 2025

My in-law’s family reunion took place in Galveston, Texas this year. The gathering gave our extended family an opportunity to spend time together.

Everyone bonded over food; therefore, we never ran out of food. We had many dishes including Texas BBQ, a whole roast pig, seafood boil, and pork offal porridge. Our entire clan, 25 of us, also visited the Kim Sơn buffet, which featured many delicious Vietnamese dishes, my personal favorites included vermicelli in fish broth (bún nước lèo).

In previous years, I provided hard liquor. This year, one of our uncles cleaned up his liquor cabinet and brought three crates of alcohol including cognacs, champagnes, and wines. We emptied two bottles of XO, two bottles of Hennessy, and a bottle of Courvoisier.

For activities, we chilled by the pool, relaxed at the beach, and played ping pong, card games, and poker. The house was always filled with conversations, jokes, and screams.

The family reunion started the year I met my wife. We weren’t even married yet. Even though we missed a few years, especially during COVID, we kept going. Many things had changed over 16 years. The kids had grown. We welcomed new members as well as bid farewell to our aunts and uncles. Despite a few unfortunate events had occurred, our bond had remained strong.

As the older generation is becoming frail, our generation will need to step up to continue the tradition for the next generation as well as the future generations. Spending time with your extended family once a year is priceless.

No More Camping

After another year at First Landing, I am done with camping. I hate bugs. I hate the heat. I hate the rain. I hate packing.

Because of the weather, I could barely sleep at night. I didn’t bring an AC. Most families brought their AC. As a result, the kids ended up either staying in their tent, EV, or RV to stay cool and to be on their phones. The phones ruined the kids.

The backstabbers talking shit behind your back were annoying, but I decided a long time ago. Never let anyone’s words get me down. What people say or think about me has no effect on me—friends or foes. That’s my survival mechanism.

On the bright side, I had a great time with food, liquor, and friends.

Contact