Ngày Chủ Nhật

Sáng Chủ nhật thức dậy khoảng 8:00 giờ, nhìn ra cửa sổ trời đã đổ mưa. Khuấy ly cà phê, ăn nửa miếng croissant, chạy xuống basement mài giũa tiếp đống skis và snowboards còn đang dở dang. Vừa làm vừa nghe nhạc jazz nên thời gian.

Đến 10:00 giờ rủ vợ đi Goodwill. Vợ hỏi, “Đi Goodwill làm gì”? Tôi trả lời, “Mấy hôm trước thấy bộ skis còn tốt lắm. Hôm nay màu xanh được giảm giá 50% nên đi mua”. Dĩ nhiên vợ không thắc mắc tại sao nhà có đầy đủ skis với snowboards rồi còn mua thêm nữa.

Tôi mua về lau chùi lại cho sạch sẻ và mài giũa lại cho tốt đẹp rồi đăng lên Facebook bán kiếm chút cháo. Tôi biết chắc những món hàng này sẽ bán lại được. Không phải tôi thiếu thốn nhưng tôi muốn dạy cho hai thằng con lớn cách lấy công làm lời. Hy vọng chúng nó biết được giá trị đồng tiền.

Thế là cả nhà dắt nhau đi Goodwill. Không chỉ mua được bộ skis mà còn mua được đôi ski boots đi cùng. Sau đó đi Costco trả đồ và sửa lại mắt kính. Tụi nhỏ ăn trưa, tôi cũng ăn một lát pizza. Ngày Chủ nhật Costco người đông như kiến nên không mua gì hết.

Về đến nhà tôi tiếp làm cho xong đám skis. Đến 4:30 chiều, vợ gọi đi rước thằng Đạo. Ảnh qua nhà đứa bạn (gái) chơi vì cô ta mới nhận nuôi một con chó con. Đến nhà gặp ba cô ta đứng nói chuyện cả tiếng đồng hồ. Ông người Mỹ dễ thương và thích xã giao. Không biết sao này có làm sui gia hay không?

Về nhà ăn tối xong, tôi lại tiếp tục làm cho xong vì không thích để ngổn ngang. Đến 10:00 giờ đêm mới xong 4 cái snowboards và 8 bộ skis. Một ngày Chủ nhật như thế cũng hữu ích.

Ngày thứ Bảy

Sáng 8:15 gặp người bạn ở Starbucks. Mối quan hệ giữa tôi và anh ấy từ chuyện công dẫn đến chuyện tư. Lúc đầu tôi thiết kế trang web cho công ty anh nên hẹn gặp bàn về công việc. Sau đó thỉnh thoảng chúng tôi hẹn nhau uống cà phê xã giao. Mới đó mà đã 10 năm rồi. Anh ấy là một kiến trúc sư tài giỏi và một người con trai hiếu thảo. Tôi nể trọng anh.

Đến 10:00 giờ tôi trở lại nhà gọi hai thằng con lớn ra cắt cỏ dọn dẹp lại cây cối xung quanh nhà. Lỡ tay cắt cây hoa của vợ bị vợ cằn nhằn. Giữa hoa và cỏ tôi không phân biệt được vì nó quá nhiều. Đến trưa lục tủ lạnh thấy còn miếng cừu nướng hai hôm trước. Nấu hai gói mì khô ăn với rau và thịt cừu. Đói quá nên ăn thấy ngon.

Đến 1:00 giờ trưa, đưa hai thằng nhỏ ra skatepark. Trời nắng nóng nên trược khoảng một tiếng trở về lại nhà. Tôi buồn ngủ vô cùng nên nhắm mắt được nửa tiếng. Thức dậy xuống basement tiếp tục mài giũa đống skis và snowboards và nghe bài phỏng vấn của Ocean Vương nói về cuộc đời và quyển tiểu thuyết mới của tác giả. Dĩ nhiên tôi sẽ tìm đọc.

Đến 5:00 chiều tôi rủ vợ đi H-Mart mua trái vải và nhãn về ngâm rượu saké. Đến gần 7:00 chiều chúng tôi ghé lấy gỏi ốc xoài xanh đi dự tiệc sinh nhật 50 của người bạn. Tuy 50 nhưng tính anh ấy trẻ trung và tươi vui nên tui cũng thích đùa giỡn với ảnh. Đồ ăn ngon rượu saké trái cây thơm nên ăn uống cứng bụng. Lâu lâu có dịp sinh nhật bạn bè tụ họp cười đùa cho tinh thần đỡ phải căng thẳng.

Ngày thứ Bảy của tôi chỉ vậy thôi là quá đẹp rồi. Cảm ơn gia đình và bạn bè.

50 năm

Chiến tranh trên mảnh đất Việt Nam đã kết thúc 50 năm. Mỗi năm vào ngày 30 tháng tư tôi đăng lên những slideshows ghép hình ảnh chiển tranh với ca khúc “Giờ này anh ở đâu” (Khánh Băng), “Một chút quà cho quê hương” (Việt Dũng), và “Biển nhớ” (Trịnh Công Sơn).

Hôm nay tôi đã lấy xuống YouTube cả ba slideshows này. Không ai xúi giục tôi. Không ai phê phán tôi. Cũng không ai đe dọa tôi. Tôi tự quyết định như thế. Tôi đã tạo ra ba slideshows này trong thời gian 25 năm qua. Giá trị hay không thì tôi không biết nhưng tôi không muốn giữ mãi những hình ảnh chiến tranh quá đau đớn.

Thắng hay thua, hằng triệu mạng người đã hy sinh. Hàng triệu hàng triệu mất mát. 50 năm rồi. Tôi chỉ cầu mong thế giới được hòa bình.

47

Last week, I spent five days skiing and snowboarding with my family in Vermont. Today I am still recuperating as I am turning 47. My body is telling me that I am getting old. I was still killing it on the pistes though.

I love skiing and snowboarding and I hope I will continue to do so for many years to come. Being active on the snow helped my beat the winter blue. When I was shredding on the trails, my mind was clear and at ease. I was close to nature and far away from digital. As the weather warming up, which is great for most people, I get a pang of sadness.

I am not taking good care of myself as I should. I haven’t given up alcohol. I haven’t changed my terrible diet. Thankfully I am still healthy at 47. Gout is my only enemy, but I might have it under control with a daily dose of Allopurinol. I hope I won’t get a flare up again.

As for family, my wife and I are on good terms. She gets grumpier over time, but my love for her is still strong enough to tolerate it. My kids are growing fast. I try to spend as much time as I can with them even though they rather spend time on their digital device.

As I am aging, I need to take better of myself physically and mentally. I am more active now than when I was younger. I can’t stress myself out. I can’t fall into depression. I don’t want to deal with anything out of my control. I can’t worry about losing my job. I can’t worry about how my kids will turn out.

For the most part, I am happy. I am lucky to have what I have now. I strive to improve myself incrementally everyday. I hope I will do better at 47. Happy birthday to me.

Cảm ơn những người bạn dễ thương của vợ

Từ ngày hai đứa quen nhau đến vài năm gần đây, hai vợ chồng chỉ quây quần bên gia đình nhỏ. Thỉnh thoảng tôi có ông bạn thân từ Canada qua chơi. Còn vợ thì chỉ ở nhà với con cái. Nhiều lần hai vợ chồng tâm sự với nhau: “Chắc hai đứa mình chẳng bao giờ quen biết bạn bè”.

Từ lúc cho tụi nhỏ gia nhập vào Liên đoàn hướng đạo Hùng Vương, tôi cũng quen được một số anh em cùng sở thích: ăn nhậu và nói xàm. Vài tuần hoặc vài tháng anh em tụ họp ngày cuối tuần làm vài chai whiskey và tầm xàm cho cuộc đời nó đỡ chán. Những lần đi ra ngoài mà vợ ở nhà trông con, lương tâm tôi cũng bị dằn vặt. Tôi hứa nếu vợ có dịp đi chơi cùng bạn bè, tôi sẽ trông đám con.

Thời gian gần đây vợ kết nối lại với bạn học xưa. Cũng may là có hai cô bạn khá thân thương ở gần. Mấy ngày vừa qua, những người bạn cùng trang cùng lứa tụ họp với nhau tung hoành vùng DMV. Cuối cùng tôi cũng thực hiện được lời hứa. Khi vợ vắng nhà, tôi chăm sóc đám con. Tuy nhiên, ham vui nên tôi cũng nhập vào ăn ké vào những buổi chiều. Có người nấu món cháo lòng quá chất lượng.

Mười mấy năm qua, hai vợ chồng bận bịu chăm lo con cái. Giờ đây thỉnh thoảng cũng phải dành thời gian riêng để chăm sóc bản thân. Nhất là cuộc sống hiện nay lúc nào cũng dồn dập và áp lực rất dễ bị lôi vào tình trạng trầm cảm. Có bạn bè tâm sự đôi lời hay than phiền về chồng con cũng thoải mái và nhẹ nhàng hơn. Thấy được vợ mở rộng ra hơn, tôi cũng vui và hạnh phúc. Cảm ơn những người bạn dễ thương của vợ.

This Blog Turned 22

Oops! I missed the anniversary of this blog two days ago. When I registered Visualgui.com on April 8, 2003, I didn’t anticipate that it would last this long. As of today, I have written 9,845 posts. It has been an incredibly long journey of writing down my thoughts almost everyday for 22 years.

The motivation to start blogging and to keep me going all these years is simple: to improve my writing. I am not great at anything, but I can improve at anything when I put my mind to it. I don’t need to make outstanding achievements. I just need to make a bit of progress each day. I will never become a professional writer. I just need to write better for myself.

The same way I approach reading. I read a bit a day just to gain some knowledge. The method also applies to skiing and snowboarding. I will never be a professional skier or snowboarder, but I can always improve my skills. Some people take a day or two to learn snowboarding. I took three weeks.

When I set my mind into something, I will put in the work to improve it. It’s true that “Rome doesn’t build in a day.” I will keep writing for as long as I can. Writing has been therapeutic for me. Writing relieves my tension. Writing helps me cope with depression. Writing improves my communications in my profession. Writing brought me my wife and one of my closest friends. On top of all, writing documents my ordinary life.

Chủ nhật vừa rồi

Sáng Chủ nhật thức dậy với nỗi buồn mang máng. Thế là mùa trượt tuyết đã hết. Tôi do dự không biết có nên lái xe một tiếng rưỡi đồng hồ để dự tiệc chia tay cùng đồng nghiệp hay không. Nghĩ lại mấy tháng mùa đông vừa qua Chủ nhật nào cũng vắng nhà nên quyết định không đi tiệc. Ở nhà dành thời gian với đám con.

Việc đầu tiên tôi làm là tắt hết mạng vì bà xã vẫn còn ngủ. Tôi trở vào phòng đọc sách. Không lâu tôi nghe được tiếng dương cầm từ nhà dưới. Tôi biết ngay thẳng Đán tập đánh đàn. Như tôi, nó cũng thích sớm nhưng nó không đọc sách mà mở máy vi tính chơi game. Hôm nay không có mạng, chơi không được nên nó mới tập đàn.

Tôi xuống lầu nghe nó tập và pha ly cà phê uống. Tập xong nó hỏi tôi mở mạng lên và tôi lắc đầu. Nó chiên trứng và bacon ăn sáng. Nếu có mạng, nó mải mê chơi game chứ không chịu ăn. Ăn xong tôi rủ nó đánh banh bông. Từ hồi mùa hè nó muốn chơi banh bông và tôi đã ráp cho nó bàn banh bông ở basement nhưng nó chỉ chơi và lần. Không có mạng nó mới chịu chơi.

Chơi xong tôi rủ nó đi Costco mua rau. Nó cũng chịu vì dạo này nó ăn rau rất nhiều. Nhưng lúc 10 giờ thì mọi người cũng dậy ăn sáng. Nó lên cơn nghiện làm dữ bắt tôi phải mở mạng lên. Tôi nhất quyết không mở. Chỉ có vợ kêu tôi mới mở thôi vì vợ phải làm việc. Làm việc ở nhà cũng có cái hại. Không thể tắt mạng để mấy thằng con nghiện nặng nề.

Tôi đề nghị đưa hết cả nhà đi chợ Á Đông. Ở nhà không có mạng nên mấy đứa nhỏ cũng chịu. Chỉ thằng Đán thì không nhưng không ai ở nhà hết (bà ngoại cũng đi) nên nó bắt buộc phải đi.

Đi chợ cũng chẳng mua gì vài món ăn vặt. Đi chợ xong, tôi đưa cả nhà đến tiệm Krispy Kreme để mua donuts màu xanh lá cây. Mỗi năm Krispy Kreme chỉ làm donuts màu xanh lá cây vào dịp St. Patrick’s Day. Tôi rất mê loại bánh ngọt này, nhất là thưởng thức lúc bánh mới ra lò còn nóng.

Chưa kịp đến Krispy Kreme thì mọi người đã đói. Tôi ra ý kiến ghé tiệm “thức ăn tâm hồn” (soul food) gần ở Krispy Kreme. Soul food là món ăn của người da đen gồm có món gà rán, cá chiên, và grits. Bọn nhỏ thì mê món gà rán giòn rụm với mùi vị thơm tho. Còn người lớn thì ăn món cá chiên. Riêng cá nhân tôi lại thích món grits béo béo của bơ và ngọt ngọt của bột bắp.

Dĩ nhiên ăn xong phải qua Krispy Kreme để ăn bánh donut xanh lá cây. Hơn đáng tiếc rằng lúc chúng tôi đến, chiếc conveyor belt làm bánh đã ngưng hoạt động. Thế là không có bánh mới ra lò để thưởng thức. Thôi đành mua bánh nguội.

Lúc về đến nhà, tôi buồn ngủ quá nên đánh một giấc ngủ trưa muộn. Thức dậy tôi nhờ Đán cùng tôi hút bụi hai chiếc xe đã quá dơ trong những ngày mùa đông. Thằng Đạo thì đi ăn sinh nhật. Thằng Xuân thì đi tập bơi. Thằng Vương thì là vua nên không làm. Chỉ còn thằng Đán là nhờ được. Tuy biết nó làm ẩu tả cho xong để đi chơi game nhưng cũng phải bảo nó làm.

Thế là ngày Chủ nhật cũng nhanh chóng trôi qua. Được dành thời gian với gia đình là hạnh phúc rồi.

Cơn sốt mùa xuân

Thế là mùa xuân đã đến. Chủ nhật sắp tới là ngày cuối cùng của mùa trượt tuyết. Cố gắng đến dự buổi tiệc cuối cùng đồng nghiệp hẹn gặp lại cuối năm.

Việt làm chính cũng trong giai đoạn căng thẳng. Không biết tương lai sẽ ra sao nhưng tôi cũng không lo ngại gì. Thiếu gì người bị mất việc không chỉ riêng mình. Đến đâu hay đến đó.

Việc nhà thì vô phương. Không biết phải bắt đầu từ đâu. Chăm sóc và dọn dẹp nhà cửa là những điều khiến tôi phiền muộn nhất. Nhìn xung quanh chỗ nào cũng đồ với đạc. Có những thứ nên sửa sang. Tôi không làm được nhưng cũng không dám bỏ tiền ra làm nhất là vào thời điểm này không biết công ăn việc làm ra sao.

Thời tiết càng đẹp, đầu óc càng không yên. Mệt mỏi và chán nản trước những áp lực trong cuộc sống. Buồn man mát, buồn rười rượi buồn ngủ, buồn phiền. Những cảm giác của cơn sốt mùa Xuân. Sau cơn sốt sẽ trở lại bình thường. Tôi sẽ không sao cả. Tôi sẽ vượt qua.

Nợ mẹ

Hôm nay lật lại quyển sổ tay nhìn thấy những chữ chính tay tôi đã viết: “Thiếu má $28,925”. Đó là tổng số tiền phí đại học tôi đã mượn mẹ. Năm 1997, tôi học ở La Salle University với học phí khoảng $25,000 một năm. Sau tiền học bổng, mỗi năm tôi phải đóng khoảng $7,000. Hai năm đầu, tôi vay nhà nước và ngân hàng. Hai năm sau, tôi vay mẹ. Sau bốn năm, tôi mượn thêm mẹ để trả hết nợ cho nhà nước và ngân hàng. Tôi hứa sẽ trả góp cho mẹ.

Tôi ra trường năm 2001 không tìm được việc. Đến một năm sau tôi mới bắt đầu có công việc chính thức. Việc đầu tiên tôi làm là mở một tài khoản riêng của mẹ và mỗi tháng tiền lương của tôi đưa thẳng vào tài khoản $500. Tôi nói với mẹ, “Má cần tiền thì cứ nói với con nhé”. Mẹ “ừ” nhưng chẳng bao giờ bảo tôi rút tiền. Sau 5 năm tôi trả hết số nợ.

Một trong những ảnh hưởng lớn nhất của mẹ với tôi là cách xử lý tiền bạc. Mẹ dạy tôi rằng, “Có vay có trả.” Mẹ xài tiền của mình kiếm được bằng mồ hôi nước mắt và không bao giờ dùng tiền người khác. Mẹ đã sống rất đúng với câu: “Nghèo cho sạch, rách cho thơm”.

Bập bềnh

Trong những tháng ngày sắp tới không biết công ăn việc làm sẽ ra sao. Vợ làm chính phủ đang bàng hoàng. Tôi làm trường Đại học của tiểu bang rồi cũng sẽ bị ảnh hưởng.

Tôi bàn với vợ từ đây đến 2028, chúng ta nên hạn chế mọi chi phí có thể hạn chế. Chẳng hạn như không đi nhà hàng nữa. Không sắm đồ đạc nữa. Mấy tháng nay đang có ý định mua xe mới vì chiếc xe cũ đã chạy hơn 200,000 dặm nhưng thôi. Chạy xe củ tiếp cho đến khi nào không còn chạy được nữa.

Nghỉ mát hay nghỉ hè gì cũng cắt đi bớt. Cũng may là mùa đông đi trượt tuyết không tốn kém như xưa nữa nên vẫn có thể giữ lại được. Chỉ phải bỏ ra hai ngày cuối tuần đi dạy thôi. Đi trượt tuyết có lợi không chỉ cho cơ thể mà luôn cả đầu óc. Từ lúc đi trượt tuyết tôi không còn bị căng thẳng nữa nên khỏi phải đi trị liệu tâm lý đỡ tốn tiền therapy.

Bàn thì mình tôi bàn thôi. Vợ không lên tiếng gì cả mà chỉ phán một câu, “Dĩ nhiên anh đâu muốn đi đâu ngoài đi trượt tuyết”.

Contact