Sau ngày Tình yêu

Vợ yêu,

Ngày tình yêu đã qua. Anh không tặng em hoa cũng chẳng tặng em quà. Những món hàng đó không tượng trưng được tình cảm anh dành cho em. Mỗi người có cách bày tỏ riêng.

Cảm ơn em đã nấu món đuôi tôm hùm cho cả nhà có một buổi ăn tối ngon miệng và tràn đầy tình cảm em dành cho gia đình trong ngày tình yêu. Còn anh thì không có gì tặng em ngoài những dòng chữ từ đáy lòng.

Anh thật sự may mắn và hạnh phúc vì giữa hai chúng ta có chữ tình mà không cần chữ tiền. Xung quanh anh đã chứng kiến quá nhiều mối quan hệ bị chữ tiền phá vỡ, từ mẹ con đến anh chị em đến họ hàng.

Em hiểu rõ anh hơn ai hết. Mình làm bao nhiêu, sống bấy nhiêu. Bề ngoài nhìn vô thấy anh rất thành công. Nào là giám đốc trường luật. Nào là thầy dạy trượt tuyết. Nào là nhà cố vấn chữ Việt. Nào là người làm việc tự do. Còn bề trong thì như em nói, “Anh chỉ có tiếng mà không có miếng”.

Sự thật phũ phàng nhưng anh chấp nhận. Giữa đam mê và mê tiền, anh chọn đam mê. Giữa sự nghiệp và gia đình, anh chọn gia đình. Khi anh thương yêu gia đình, vy họng gia đình thương lại anh. Khi anh thương yêu công việc, anh biết chắc chắn chẳng bao giờ công việc thương yêu lại anh. Nhất là tình trạng ở Mỹ hiện nay, không biết ngày nào sẽ mất việc.

Anh biết em đang lo ngại, “Nếu có Elon gõ cửa đến thăm”. Dù thế nào đi nữa anh cũng sẽ lo nổi cuộc sống gia đình.

Em đừng lo nhé!

Yêu,
Chồng

Ơn em

Đêm qua đi làm và chơi về muộn nhưng sáng vẫn phải thức sớm đi cày tiếp. Lái xe đi làm, uống bao nhiêu cà phê cũng không tỉnh. Tuy đi xa tốn thời gian nhưng cũng vui. Nghĩ lại cảm thấy cám ơn vợ vô cùng.

Ngày xưa lần đầu vợ hỏi đi học ski với mấy thằng con không. Tôi từ chối vì ngán tuyết. Vợ biết tôi không ngán tuyết mà ngán tiền. Ski không phải là môn thể thao rẻ, nhất là với người mới thử. Lần sau vợ không thèm hỏi nữa, mà đăng kí lớp luôn. Đã trả tiền rồi không học thì mất tiền. Lại tiếc tiền nên tôi đành phải học.

Lần đầu tiên đặt chân lên chiếc thảm thần thoại và trượt trên tuyết, tôi như lạc vào một thế giới mới tôi chưa từng đến. Tưởng nhưng vợ đẩy mình vào địa ngục nhưng lại được lên thiên đàng. Từ lúc đó tốn tiền dài dài cho đến nay.

Cái gì cũng có cái duyên. Nếu không gặp nàng. Không cưới được nàng, mỗi mùa đông về tôi cuộn mình trong chăn như con sâu làm tổ, trong trái vải cô đơn. Giờ đây trời không tuyết tôi cũng lạy trời tuyết phủ kín đường về.

Vài tuần trước tôi tình cờ đi cùng chiếc ghế lift với một ông người Á Châu. Hai chúng tôi cũng chỉ nói vài câu xã giao. Khi xuống lift, chúng tôi cùng chọn đường hai hột xoàn đen (double-black diamond). Ông ski xuống rất điêu luyện. Tôi cũng snowboard theo sau ông. Ông bảo, “Chú snowboard hay lắm”. Tôi trả lời, “Ông cũng ski rất giỏi”.

Hay người lại đi cùng một chiếc ghế lift. Ông nói với tôi, “Lúc trước tôi cũng tập snowboard nhưng té nhiều quá, tôi đã bỏ. Tôi rất phục cậu”. Tôi cười đáp, “Ông vẫn có thể luyện tập”. Ông trả lời, “Tôi 80 tuổi rồi còn tập gì nữa”. Tôi vừa ngạc nhiên vừa nể, “Nỗ lực nào đã khiến ông giờ đây vẫn ski”? Câu trả lời ngắn gọn của ông, “Why not (Tại sao không)”?

Câu trả lời của ông sẽ là động lực cho tôi tiếp tục mỗi mùa đông về. Hy vọng vợ chồng tôi vẫn sẽ ski hoặc snowboard ở tuổi 80. Rồi đây anh sẽ không đưa em về nhà mà cùng dìu nhau trên những đỉnh núi đầy tuyết trắng mộng mơ.

Bốn năm vắng Mẹ

Thưa Mẹ,

Thế là Mẹ con mình bốn năm xa cách. Thời gian rồi cũng xoa dịu nỗi đau trong con. Con phải chấp nhận đời người có sống và có chết. Rồi một ngày con cũng phải ra đi. Tuy nhiên, một điều không thể nào thay đổi là Mẹ vẫn mãi trong con. Không giây phút nào con không nhớ về Mẹ.

Dù hạnh phúc, dù đau buồn, dù gặp may, dù gặp nạn, con vẫn luôn hướng về Mẹ. Những lần trượt tuyết trên đỉnh núi cao, con dừng chân ngồi một mình giữa bầu trời yên lặng, và cảm nhận được Mẹ đang từ trên thiên đàng nhắc nhở con luôn phải cẩn thận. Con vẫn cười và trả lời, “Dạ con biết rồi.”

Mẹ đừng lo lắng cho con nhé. Con đã trưởng thành và còn có trách nhiệm với đàn con. Con hứa sẽ sống hết mình trên cõi tạm này. Dù thành công hay thất bại, con sẽ không để mình gục ngã. Trong gia đình hay ngoài bạn bè, ai thương mến con thì con cảm ơn. Ai ghét con thì con cũng đành chịu, cho dù là người thân thiết. Con không lo lắng gì cả. Cho dù cả thế giới ghét con, con biết Mẹ vẫn thương yêu con, như lời nhạc sĩ Phú Quang viết:

Mẹ là người đầu tiên
Người đàn bà mãi mãi
Không bao giò phản bội
Ngay cả khi con ngu dại một đời.

Con trai cưng của Mẹ,
Doanh

Thù hận

Sau khi gửi lá thư cuối cùng, tôi nhận được sự hồi âm. Thì ra người chị cả đã thù tôi suốt bốn năm qua. Nguyên nhân thì tôi không biết và giờ đây thì cũng không cần phải biết.

Mất đi một người chị lớn đúng là chuyện đáng buồn nhưng đó không phải là sự chọn lựa của tôi. Tôi đã cố gắng bốn năm rồi. Một con người mà ngay cả mẹ ruột khuất bóng mà vẫn căm thù, thì tôi cũng không cần gì phải buồn bã. Loài thú còn biết công ơn cha mẹ huống chi loài người nên tôi không bận tâm những người không bằng loài thú.

Kể từ hôm nay, tôi không còn đắn đo suy nghĩ gì nữa. Có những mối quan hệ nên chấm dứt cho dù máu mủ. Tôi sẽ không để những kẻ không đáng quan tâm khiến tôi suy sụp. Thù tôi, tôi khuyến khích thù tiếp. Tôi xin hứa rằng tôi sẽ sống vui vẻ và hạnh phúc trên sự hận thù của chị.

Lá thư cuối cùng

Chị Hương,

Mẹ mình ra đi đã 4 năm rồi. Mỗi năm vào ngày giỗ mẹ đều vắng mặt chị. Giỗ thứ nhất, em gọi điện thoại và nhắn tin chị, chị không trả lời và cũng không đến thắp một nén hương cho mẹ hay viếng thăm mộ mẹ. Em rất buồn. Giỗ thứ nhì, em gọi chị nhưng số đã bị chặn. Em nhắn tin cũng không thấy trả lời. Em thất vọng vì chỉ một ngày để tưởng nhớ mẹ mà chị cũng không tới. Đến giỗ thứ ba thì em không buồn và không thất vọng nữa cho dù em đã nhắn tin và chị không hồi âm.

Đến giỗ thứ tư năm nay, em hoàn toàn không còn hy vọng nhưng vẫn nhắn tin đến chị. Kết quả vẫn thế. Chị vẫn không trả lời và vẫn không đến để tưởng niệm người mẹ đã mang nặng đẻ đau và đã có công nuôi nấng chị em mình nên người. Với người mẹ ruột đã nằm xuống mà chị còn tuyệt tình đến thế, thì đối với thằng em cùng mẹ khác cha này có tình nghĩa gì. Dĩ nhiên là em nhận thức được điều đó, nhưng em vẫn muốn hàn gắn lại tình chị em. Em luôn mang ơn chị đã bảo lãnh em qua mảnh đất tự do và đầy cơ hội này.

Tuy nhiên, em tôn trọng sự quyết định của chị. Chị không nhìn nhận thằng em này thì em đành phải chấp nhận. Đây là lá thư cuối cùng em gửi đến chị. Từ đây về sau, em sẽ không liên lạc hay làm phiền đến chị nữa.

Giỗ thứ tư của Mẹ

Hôm nay giỗ mẹ, gia đình tụi con về Lancaster cúng giỗ, viếng thăm mộ mẹ, và cùng dùng buổi cơm trưa với bà con mình. Gần đây con ít viết về mẹ nhưng lúc nào trong con cũng nhớ đến mẹ.

Thời gian trôi qua đã giúp con xoa dịu nỗi đau đớn về sự ra đi của mẹ. Đời người rồi cũng phải đến lúc ra đi không tránh được. Con cũng phải chấp nhận để sống thoải mái một chút và không lo sợ gì cái chết sẽ đến.

Cám ơn mẹ luôn phù hộ con mỗi khi con cầu cứu đến mẹ. Phép ẩn của mẹ luôn giúp con và gia đình tai qua nạn khỏi. Mẹ an nghỉ nhé.

Vợ tôi bước vào 50

Tuổi 50 em đang chín muồi (chưa rụng rơi). Trong đôi mắt anh, em vẫn như lần đầu mình gặp nhau. Trong đôi tai anh, em chỉ hơi cộc cằn hơn xưa. Hơn 16 năm thành vợ thành chồng, chỉ thay đổi tí xíu là hạnh phúc rồi.

Trong suốt mười mấy năm qua, em đã tập trung cho gia đình, nhất là con cái. Đến lúc em nên dành thời gian cho chính mình. Chuyến đi du lịch Pháp gần đây, em vắng nhà, mấy cha con anh vẫn sống sót. Em đừng lo lắng gì nhiều. Anh mong em có những giây phút riêng tư để thư giãn tâm hồn lẫn tinh thần vì em là nền tảng của gia đình mình và là nơi nương tựa của anh.

Đời anh mà thiếu em như cây thiếu nước, nhà thiếu nóc, hủ tiếu thiếu nước lèo, bánh bèo thiếu nước mắm, thịt bò nhúng giấm thiếu mắm nêm. Đùa tí cho vui thôi chứ bây giờ anh bị gout bỏ mẹ thịt bò rồi.

Chúc em bước sang tuổi 50 nhiều sức khỏe để lo lắng cho mẹ già, chồng trẻ, và đàn con thơ.

Nhớ vợ

Bà xã đi Pháp chơi mới đó mà 6 ngày rồi. Ngày mai sẽ trở về. Lấy ngày nghỉ Ở nhà với bốn thằng con mà còn bận rộn hơn ngồi trong văn phòng làm việc. Bù lại là thời gian trôi qua rất nhanh. Tuy nhiên, vẫn cảm thấy thiếu vợ và nhớ vợ.

Tình cảm vợ chồng cũng tốt. Con cái cũng lớn lớn rồi nên dành một chút thời gian riêng cho chính mình. Tôi rất ủng hộ việc vợ đi chơi xa để thư giãn. Vợ ít khi chịu đi đây đó, nhất là khi con còn nhỏ.

Tuy thương yêu con cái cũng phải lo lắng đến bản thân mình. Cha mẹ mà rơi vào tình trạng trầm cảm nữa thì ai lo lắng cho tụi nhỏ? Hy vọng rằng vợ có những giây phút nhẹ nhàng thoải mái trong tuần qua.

Dọn dẹp

Vợ đi Pháp chơi một tuần ăn mừng trước khi bước vào hằng năm. Cơ hội hiếm hoi để tôi dọn dẹp nhà cửa và cho bớt đi những gì không dùng.

Nhìn thấy đồ đạc ngổn ngang, tôi cũng ngán ngẩm. Không biết nên giữ lại gì, nên cho đi món gì, hoặc nên quăng đi món gì. Cuối cùng thì cũng không bỏ gì nhiều mà chỉ dọn dẹp lại cho gọn gàng.

Tuy chưa được theo ý muốn nhưng cũng được nhẹ nhõm và bớt căng thẳng hơn một chút. Sẳng trời mát không cần dùng máy lạnh, tôi mở cái unit trong nhà ra chùi máy móc lại một tí.

Đến chiều đưa tụi nhỏ ra công viên hứng gió và trượt rollerblade một tí. Một ngày như thế là đủ rồi

Giỗ thứ tư của Ba

Từ lúc con còn nhỏ cho đến lớn rồi lúc ba ra đi, cha con mình cũng luôn xa nhau. Mỗi người sống một biên giới khác nhau. Giờ đây cũng vậy, mọi người một thế giới khác biệt

Ngày xưa con hay trách móc cha không ở bên con. Giờ làm cha, con mới cảm nhận được cái khó khăn của cha mẹ. Con luôn lo lắng cho mấy đứa con đến nỗi đầu óc phát điên.

Con luôn bị rơi vào những giây phút phiền muộn vì con cái vì quá lo lắng cho tụi nó. Từ miếng ăn đến miếng học, từ tính tình tốt đẹp đến tính nết xấu, từ những trò lành mạnh đến những trò điện tử nghiện ngập, lúc nào cũng nhắc nhở chừng mực. Nhưng mà những điều đó khiến cho tụi nó càng ghét mình hơn.

Ngày xưa ít khi có ba bên cạnh, con cũng trải qua sóng gió trong cuộc sống. Con cũng muốn noi gương theo ba để tụi nó được tự do. Tụi nó muốn làm gì thì làm. Có lo lắng hoặc sợ sệt cũng không làm được gì, chỉ tự chút hết phiền muộn vào đầu óc mà thôi.

Dù được ba tin tưởng hay vì lý ba phải bỏ bê, con cũng đã trưởng thành. Hy vọng đám con của con cũng thế nếu như nó không cần sự quan tâm của người cha này.

Hôm nay ngày giỗ, con tưởng nhớ đến ba. Cõi tạm này có quá nhiều phiền phức. Đến lúc con hết nợ đời hy vọng mình sẽ đoàn tụ ở nơi khác. Con cũng hy vọng cha mẹ đã được gặp lại nhau.