Mid-Life State of Mind

Yesterday, I bid farewell to an acquaintance for the last time. I hadn’t seen him for a few years and he was hardly recognizable in his coffin. Cancer had eaten him up. Just a push of a button and he was nothing but ashes. He was 69 years old and barely had a chance to enjoy his retirement.

These days, everything seems to be uncertain. I can’t get a grip of my anxiety. Everything I care about seems to be drifting away. As I am aging, the people around me are dying from cancer, stroke, or diabete. Some form of terminal illnesses would catch up to me.

I sound morbid, but I accepted death. I can’t cheat death. When it is time for me to go, just put me in a carton box and press the button. Let me return to ashes. No need for a fancy coffin. No need for any services. No need for visitation. No need to shed a tear for me. Just let me go.

For now, I need to make peace with myself. I need to stop worrying and start living. I don’t have control of anything else, but my own mind. People who hate me, let them hate me. Nothing I can do about it. When my oldest sister decided to sever ties with me, I granted her wish. Even when we had to meet at family gatherings, I just looked the other way. Fuck her. I don’t have any obligations left for her.

I do have obligations with my kids. They are still under my supervision. Once they grow enough feathers and wings, I won’t stop them from flying away. Though I am always here for them until I am no longer on this earth.

Seventeenth Anniversary

We made it through 6,502 days. That’s a milestone. We had been through thick and thin. We had gone through hell and back. Our journey hasn’t been easy, but we’re still pushing along.

We are under tremendous pressure raising four kids. Each age presents a different set of challenges. Caring for an elderly is a daunting task. We are doing our best. Navigating through our jobs is stressful, especially during this turmoil, uncertain time. Above all, we have to deal with each other. There are moments of frustration, irritation, disappointment, shame (on me), and doubt.

What’s even in our marriage anyway? Our marriage is not always rosy. In fact, our marriage is quite messy. Nevertheless, our marriage is still worth committing to. We need to embrace both our ups and downs. Our marriage was built on a strong foundation, we need to maintain it.

For seventeen years, we traveled the road of life together. We weathered the storms together. We rose to challenges together. As long as we won’t let go, we will make it together, as we had promised: “Rồi mai đây đi trên đường đời / Đừng buông tay âm thầm tìm về cô đơn.”

Happy anniversary, my love!

Ngày của Mẹ

Thưa Mẹ,

Mỗi ngày con vẫn nhớ mẹ. Hôm nay ngày của Mẹ, con nghĩ nhiều về mẹ. Nỗi nhớ của con không còn đau buồn nữa. Thời gian đã xoa dịu đi sự đau đớn trong con. Dù con có đau lòng bao nhiêu cũng không thể thay đổi được gì. Đời người là như vậy và con cũng chấp nhận số mạng của mình.

Nhớ đến mẹ để trở về tuổi thơ. Nhớ đến mẹ để biết mình đã từng được mẹ yêu thương vô bờ bến. Nhớ đến mẹ không còn rơi lệ nữa mà nở một nụ cười. Con cảm ơn đời đã có được mẹ. Dù mẹ không còn trên cõi tạm này nữa nhưng mẹ vẫn trong con.

Rồi mai đây còn rời xa thế giới này không biết có gặp lại mẹ không. Con hy vọng sẽ được. Đó là tương lai. Còn hiện tại thì vẫn thương nhớ đến mẹ trong ngày của Mẹ.

Con trai của mẹ,
Doanh

Mòn mỏi

Quá mệt mỏi với cuộc sống. Những công việc không muốn làm cứ chồng chất lên. Những nỗi lo âu cứ tiếp tục kéo đến. Những gánh nặng cứ đè lên.

Trái tim không ngủ yên. Đầu óc không thảnh thơi. Giấc ngủ không ngon giấc. Trong đầu lúc nào cũng cảm thấy tội lỗi. Không thể nào buông thả những tiêu cực trong đời sống. Không thể nào giải thoát cho chính mình.

Không cải tiến được những gì xung quanh. Không cải tiến được bản thân. Vẫn chưa tìm ra đường lối mới để sống thoải mái hơn.

Ngày Chủ Nhật

Sáng Chủ nhật thức dậy khoảng 8:00 giờ, nhìn ra cửa sổ trời đã đổ mưa. Khuấy ly cà phê, ăn nửa miếng croissant, chạy xuống basement mài giũa tiếp đống skis và snowboards còn đang dở dang. Vừa làm vừa nghe nhạc jazz nên thời gian.

Đến 10:00 giờ rủ vợ đi Goodwill. Vợ hỏi, “Đi Goodwill làm gì”? Tôi trả lời, “Mấy hôm trước thấy bộ skis còn tốt lắm. Hôm nay màu xanh được giảm giá 50% nên đi mua”. Dĩ nhiên vợ không thắc mắc tại sao nhà có đầy đủ skis với snowboards rồi còn mua thêm nữa.

Tôi mua về lau chùi lại cho sạch sẻ và mài giũa lại cho tốt đẹp rồi đăng lên Facebook bán kiếm chút cháo. Tôi biết chắc những món hàng này sẽ bán lại được. Không phải tôi thiếu thốn nhưng tôi muốn dạy cho hai thằng con lớn cách lấy công làm lời. Hy vọng chúng nó biết được giá trị đồng tiền.

Thế là cả nhà dắt nhau đi Goodwill. Không chỉ mua được bộ skis mà còn mua được đôi ski boots đi cùng. Sau đó đi Costco trả đồ và sửa lại mắt kính. Tụi nhỏ ăn trưa, tôi cũng ăn một lát pizza. Ngày Chủ nhật Costco người đông như kiến nên không mua gì hết.

Về đến nhà tôi tiếp làm cho xong đám skis. Đến 4:30 chiều, vợ gọi đi rước thằng Đạo. Ảnh qua nhà đứa bạn (gái) chơi vì cô ta mới nhận nuôi một con chó con. Đến nhà gặp ba cô ta đứng nói chuyện cả tiếng đồng hồ. Ông người Mỹ dễ thương và thích xã giao. Không biết sao này có làm sui gia hay không?

Về nhà ăn tối xong, tôi lại tiếp tục làm cho xong vì không thích để ngổn ngang. Đến 10:00 giờ đêm mới xong 4 cái snowboards và 8 bộ skis. Một ngày Chủ nhật như thế cũng hữu ích.

Ngày thứ Bảy

Sáng 8:15 gặp người bạn ở Starbucks. Mối quan hệ giữa tôi và anh ấy từ chuyện công dẫn đến chuyện tư. Lúc đầu tôi thiết kế trang web cho công ty anh nên hẹn gặp bàn về công việc. Sau đó thỉnh thoảng chúng tôi hẹn nhau uống cà phê xã giao. Mới đó mà đã 10 năm rồi. Anh ấy là một kiến trúc sư tài giỏi và một người con trai hiếu thảo. Tôi nể trọng anh.

Đến 10:00 giờ tôi trở lại nhà gọi hai thằng con lớn ra cắt cỏ dọn dẹp lại cây cối xung quanh nhà. Lỡ tay cắt cây hoa của vợ bị vợ cằn nhằn. Giữa hoa và cỏ tôi không phân biệt được vì nó quá nhiều. Đến trưa lục tủ lạnh thấy còn miếng cừu nướng hai hôm trước. Nấu hai gói mì khô ăn với rau và thịt cừu. Đói quá nên ăn thấy ngon.

Đến 1:00 giờ trưa, đưa hai thằng nhỏ ra skatepark. Trời nắng nóng nên trược khoảng một tiếng trở về lại nhà. Tôi buồn ngủ vô cùng nên nhắm mắt được nửa tiếng. Thức dậy xuống basement tiếp tục mài giũa đống skis và snowboards và nghe bài phỏng vấn của Ocean Vương nói về cuộc đời và quyển tiểu thuyết mới của tác giả. Dĩ nhiên tôi sẽ tìm đọc.

Đến 5:00 chiều tôi rủ vợ đi H-Mart mua trái vải và nhãn về ngâm rượu saké. Đến gần 7:00 chiều chúng tôi ghé lấy gỏi ốc xoài xanh đi dự tiệc sinh nhật 50 của người bạn. Tuy 50 nhưng tính anh ấy trẻ trung và tươi vui nên tui cũng thích đùa giỡn với ảnh. Đồ ăn ngon rượu saké trái cây thơm nên ăn uống cứng bụng. Lâu lâu có dịp sinh nhật bạn bè tụ họp cười đùa cho tinh thần đỡ phải căng thẳng.

Ngày thứ Bảy của tôi chỉ vậy thôi là quá đẹp rồi. Cảm ơn gia đình và bạn bè.

50 năm

Chiến tranh trên mảnh đất Việt Nam đã kết thúc 50 năm. Mỗi năm vào ngày 30 tháng tư tôi đăng lên những slideshows ghép hình ảnh chiển tranh với ca khúc “Giờ này anh ở đâu” (Khánh Băng), “Một chút quà cho quê hương” (Việt Dũng), và “Biển nhớ” (Trịnh Công Sơn).

Hôm nay tôi đã lấy xuống YouTube cả ba slideshows này. Không ai xúi giục tôi. Không ai phê phán tôi. Cũng không ai đe dọa tôi. Tôi tự quyết định như thế. Tôi đã tạo ra ba slideshows này trong thời gian 25 năm qua. Giá trị hay không thì tôi không biết nhưng tôi không muốn giữ mãi những hình ảnh chiến tranh quá đau đớn.

Thắng hay thua, hằng triệu mạng người đã hy sinh. Hàng triệu hàng triệu mất mát. 50 năm rồi. Tôi chỉ cầu mong thế giới được hòa bình.

47

Last week, I spent five days skiing and snowboarding with my family in Vermont. Today I am still recuperating as I am turning 47. My body is telling me that I am getting old. I was still killing it on the pistes though.

I love skiing and snowboarding and I hope I will continue to do so for many years to come. Being active on the snow helped my beat the winter blue. When I was shredding on the trails, my mind was clear and at ease. I was close to nature and far away from digital. As the weather warming up, which is great for most people, I get a pang of sadness.

I am not taking good care of myself as I should. I haven’t given up alcohol. I haven’t changed my terrible diet. Thankfully I am still healthy at 47. Gout is my only enemy, but I might have it under control with a daily dose of Allopurinol. I hope I won’t get a flare up again.

As for family, my wife and I are on good terms. She gets grumpier over time, but my love for her is still strong enough to tolerate it. My kids are growing fast. I try to spend as much time as I can with them even though they rather spend time on their digital device.

As I am aging, I need to take better of myself physically and mentally. I am more active now than when I was younger. I can’t stress myself out. I can’t fall into depression. I don’t want to deal with anything out of my control. I can’t worry about losing my job. I can’t worry about how my kids will turn out.

For the most part, I am happy. I am lucky to have what I have now. I strive to improve myself incrementally everyday. I hope I will do better at 47. Happy birthday to me.

Cảm ơn những người bạn dễ thương của vợ

Từ ngày hai đứa quen nhau đến vài năm gần đây, hai vợ chồng chỉ quây quần bên gia đình nhỏ. Thỉnh thoảng tôi có ông bạn thân từ Canada qua chơi. Còn vợ thì chỉ ở nhà với con cái. Nhiều lần hai vợ chồng tâm sự với nhau: “Chắc hai đứa mình chẳng bao giờ quen biết bạn bè”.

Từ lúc cho tụi nhỏ gia nhập vào Liên đoàn hướng đạo Hùng Vương, tôi cũng quen được một số anh em cùng sở thích: ăn nhậu và nói xàm. Vài tuần hoặc vài tháng anh em tụ họp ngày cuối tuần làm vài chai whiskey và tầm xàm cho cuộc đời nó đỡ chán. Những lần đi ra ngoài mà vợ ở nhà trông con, lương tâm tôi cũng bị dằn vặt. Tôi hứa nếu vợ có dịp đi chơi cùng bạn bè, tôi sẽ trông đám con.

Thời gian gần đây vợ kết nối lại với bạn học xưa. Cũng may là có hai cô bạn khá thân thương ở gần. Mấy ngày vừa qua, những người bạn cùng trang cùng lứa tụ họp với nhau tung hoành vùng DMV. Cuối cùng tôi cũng thực hiện được lời hứa. Khi vợ vắng nhà, tôi chăm sóc đám con. Tuy nhiên, ham vui nên tôi cũng nhập vào ăn ké vào những buổi chiều. Có người nấu món cháo lòng quá chất lượng.

Mười mấy năm qua, hai vợ chồng bận bịu chăm lo con cái. Giờ đây thỉnh thoảng cũng phải dành thời gian riêng để chăm sóc bản thân. Nhất là cuộc sống hiện nay lúc nào cũng dồn dập và áp lực rất dễ bị lôi vào tình trạng trầm cảm. Có bạn bè tâm sự đôi lời hay than phiền về chồng con cũng thoải mái và nhẹ nhàng hơn. Thấy được vợ mở rộng ra hơn, tôi cũng vui và hạnh phúc. Cảm ơn những người bạn dễ thương của vợ.

This Blog Turned 22

Oops! I missed the anniversary of this blog two days ago. When I registered Visualgui.com on April 8, 2003, I didn’t anticipate that it would last this long. As of today, I have written 9,845 posts. It has been an incredibly long journey of writing down my thoughts almost everyday for 22 years.

The motivation to start blogging and to keep me going all these years is simple: to improve my writing. I am not great at anything, but I can improve at anything when I put my mind to it. I don’t need to make outstanding achievements. I just need to make a bit of progress each day. I will never become a professional writer. I just need to write better for myself.

The same way I approach reading. I read a bit a day just to gain some knowledge. The method also applies to skiing and snowboarding. I will never be a professional skier or snowboarder, but I can always improve my skills. Some people take a day or two to learn snowboarding. I took three weeks.

When I set my mind into something, I will put in the work to improve it. It’s true that “Rome doesn’t build in a day.” I will keep writing for as long as I can. Writing has been therapeutic for me. Writing relieves my tension. Writing helps me cope with depression. Writing improves my communications in my profession. Writing brought me my wife and one of my closest friends. On top of all, writing documents my ordinary life.

Contact