Lưu Hồng: Cơn gió thoảng

Năm 1992, Lưu Hồng phát hành Cơn gió thoảng dưới Fong Luu productions (lần đầu tiên tôi nghe nhà sản xuất này). Những phần hòa âm của nhạc sĩ Hoàng Thi Thi có bài được bài không. Trong 5 bài rumba, “Trộm nhìn nhau” của nhạc sĩ Trầm Tử Thiêng là nổi bật nhất. Lưu Hồng hát có cảm xúc. “Cô bé dỗi hờn” (Nguyễn Ngọc Thiện) với nhịp điệu twist tươi tắn trẻ trung. “Cô bé ngày xưa” (Hoài Linh) qua điệu tango cũng tốt. Những bài khác thì cũng tạm tạm.

Lưu Hồng 4: Tình hồng Paris

Đáng tiếc tôi không tìm được album thứ 3 của Lưu Hồng, Tình khúc Lam Phương. Tôi muốn được thưởng thức từ đầu đến cuối Lưu Hồng hát những ca khúc của Lam Phương. Album thứ 4 của cô, Tình hồng Paris, có được 5 ca khúc của chú. Cô hát “Em đi rồi” quá truyền cảm với nhịp điệu chậm. Đa số những bài trong album được nhạc sĩ Lê Văn Thiện hòa âm theo nhịp điệu rumba và tango. Bài chủ đề “Tình hồng Paris” của nhạc sĩ Lam Phương được hòa âm theo tango thì quá đúng điệu. Nghe tango là nghĩ đến Paris ngay. Nhưng “Em đẹp như mơ” (nhạc Pháp được Vũ Xuân Hùng viết lời Việt) hòa âm theo rumba thì lả lướt hơn tango. Điệu tango hơi bị nhanh cho “Vì nàng đẹp như một bông hồng / Nên tôi không dám yêu nàng”. Một điều không hiểu nữa là album của Lưu Hồng tự nhiên track thứ 9 lại có bài đơn ca của Vũ Khanh. Phải như song ca thì còn hợp lý. Bỏ qua những sơ sót nhỏ, Tình hồng Paris nên được nghe đi nghe lại.

Lưu Hồng 2: Hận tình trong mưa

Với album thứ 2, Hận tình trong mưa (phát hành năm 1988 hay 1989), Lưu Hồng đu theo trend thời đó với những ca khúc được hòa âm (bởi nhạc sĩ Lê Văn Thiện) cho khiêu vũ. “Tình nghĩa đôi ta chỉ đẹp thế thôi” của Lam Phương được hòa âm với nhịp điệu tango nhộn nhịp. “Môi tím” một ca khúc Trung Hoa được dịch sang lời Việt và hòa âm theo điệu paso. Bài chủ đề, “Hận tình trong mưa”, cũng là một ca khúc ngoạn (Nhật Bản) được Phạm Duy lịch sang lời Việt. Cô trình diễn cũng rất truyền cảm. Phần hòa âm cho “Người yêu dấu” y chang như của Ngọc Lan. Ngọc Lan hát ca khúc này điệu đà và dễ thương. Còn Lưu Hồng thì truyền cảm nhưng có chút bất cần. Mỗi người mỗi vẻ. Tuy album này đã xa xưa nhưng vẫn đáng thưởng thức.

Lưu Hồng 1: Nhạc vàng chọn lọc

Tôi được biết đến tiếng hát Lưu Hồng vào đầu thập niên 90 (lúc tôi mới định cư ở Mỹ) qua những liên khúc cô cộng tác với những ca sĩ cùng thời như Ngọc Lan và Kiều Nga. Trong khi giọng hát Ngọc Lan dịu dàng và ngọt ngào, Kiều Nga mạnh mẽ và trong sáng, thì giọng hát Lưu Hồng có chất sương khói và một chút bất cần. Tuy cô không nổi tiếng như Ngọc Lan và Kiều Nga vào thời điểm đó, tôi vẫn nhớ mãi giọng hát khá riêng biệt và quyến rũ của cô.

Cách đây 20 năm tôi có viết về album Ðêm mưa ngoại ô của cô. Tôi cứ ngỡ rằng cô không thu âm nhiều cho đến gần đây tôi mới phát hiện trên Spotify, cô đã sản xuất những sản phẩm riêng của cô. Năm 1988, Lưu Hồng phát hành album đầu tay cho riêng mình với tựa đề Nhạc vàng chọn lọc. Mới đó mà đã 37 năm rồi.

Album mỡ màng với “Giáng Ngọc” của Ngô Thụy Miên qua nhịp điệu tango lả lướt. Tiếp đến với “Người tình và quê hương” của Trịnh Lâm Ngân qua nhịp điệu boléro mượt mà. Với chất giọng khàn và bụi bụi, Lưu Hồng trình bài ca khúc nào cũng đạt. Đáng lý ra cô nên giữ nguyên đại từ chỉ ngôi của Phạm Duy viết trong ca khúc “Tình hờ”. Khi cô hát “Khi tôi tìm đến anh là tìm vui trong chốc lát” nghe hơi giống kĩ nữ.

Tuy Nhạc vàng chọn lọc không có một chủ đề nhất định, nhưng vẫn đáng được thưởng thức. Những tiếng hòa âm của nhạc sĩ Lê Văn Thiện đưa tôi về với những chuỗi ngày mới chân ướt chân ráo đến Mỹ.

Emmet Cohen: Future Stride

When I started listening to jazz, I was amazed by the technicality of stride piano, particularly from legends such as James P. Johnson, Fats Waller, and Willie “The Lion” Smith. I hadn’t heard much modern stride piano until I came across Emmet Cohen’s Future Stride. In classic stride, the pianist orchestrates the entire piece. In “Future Stride,” Cohen plays with drums and bass. The result is fascinating. “Symphonic Raps” takes the classic stride, but added the rhythm section to it. Again, it is an exhilarating exercise. With “Dardanella,” the tempo switched from swing to slow to suave Cuban. The slow tunes are enjoyable as well.

Nels Cline: Consentrik Quartet

Kicking off with “The Returning Angel” to introduce his new band—Consentrik Quartet (nice wordplay)—guitarist, composer, and leader Nels Cline strums his electric guitar naked before saxophonist Ingrid Laubrock joins in with a soft soprano tone. Bassist Chris Lightcap supplies the pulsating mood and drummer Tom Rainey provides the rhythm with his brushwork. The gentle introduction is about to change with “The 23,” in which the quartet kicks the groove up a notch. The band comes in full swing on “Surplus.” The group shows both individual talent and group chemistry throughout the double LP and noticeable on “The Bag,” a hypnotizing interplay of improvisation.

Oscar Peterson: Motions & Emotions

I can listen to Oscar Peterson playing piano all day. In fact, I have been immersed into his 1969 recording of Motions & Emotions. The entire album is perfect for relaxation. My personal favorite is the bossa-nova “Wave” with the string section backing up Peterson’s sensational solos. “Sunny” is another tasteful Latin flavor. “By the Time I Get too Phoenix” is a late-night beauty. The orchestra and the slow vibe pull me right in. It is just a lovely album.

Charlie Haden: Nocturne

With Ignacio Berroa supplying the bolero rhythm, bassist Charlie Haden and pianist Gonzalo Rubalcaba crafted a late-night Latin jazz album. “Nocturnal” finds the trio locking into a soothing vibe. Tenor Saxophonist Joe Lovano contributes a sensational solo on “Moonlight (Claro de Luna).” Haden’s bass is just so damn hypnotizing on “Nightfall.” I have been enjoying the album on the road, especially when driving by myself in the dark.

Lee Morgan: The Sidewinder

I was jamming to the title track in Lee Morgan’s The Sidewinder and imagining snowboarding on Sidewinder at Whitetail. The soul-jazz vibe was so damn addictive. With Morgan on trumpet, Joe Henderson on saxophone, Barry Harris on piano, Bob Cranshaw on bass, and Billy Higgins on drums, each musician had a chance to improvise and each played his heart out. The rest of the album, “Totem Pole,” “Gary’s Notebook,” “Boy, What a Night,” and “Hocus-Pocus,” were holding up as well. This is a classic album that stood the test of time. For some reason, I hadn’t paid much attention to Morgan, but that will change.

Giang Trang: Trịnh cuối

Sau nhiều năm Giang Trang trở lại dòng nhạc Trịnh với giai điệu mới đậm chất blues, rock, và jazz. Giang Trang cũng thay đổi cả cách hát. Lúc trước cô hát nhẹ nhàng và đơn giản như kể chuyện. Giờ đây cô kéo dài và dùng chất run (vibrato) hơi nhiều. Cô trình bài “Vết lăn trầm” nặng và não nề không phù hợp với điệu blues rock. “Còn ai với ai” cũng thế. Cách hát của cô hơi bị nhựa và bị gò bó. Đáng tiếc thật vì những phần nhạc rất thú vị. Phải chi cô hát tự nhiên như xưa.

Contact