Freddie Hubbard: The Body & The Soul

I always love the sound of the trumpet. In the right hands, a trumpet can sound like a human voice. Louis Armstrong, Dizzy Gillespie, Miles Davis, and Clifford Brown are some of my favorite trumpet players, and now I am adding Freddie Hubbard to this list. I listened to Hubbard before, but I didn’t know much about him. In recent days, I immersed into Hubbard’s The Body & The Soul.

The album kicks off his Hubbard’s emotional rendition of “Body and Soul.” His trumpet is clear and can put you to tear. The orchestrated reinterpretation of “Carnival (Manhã de Carnaval)” is just astounding. The tune begins with the horn section playing the sweet melody to get you into the mood. Hubbard blazes his trumpet with a magnetizing solo, especially in the high register.

In “Aries,” Hubbard showcases his post-bop chops with his all-star players: Eric Dolphy, Wayne Shorter, Cedar Walton, Curtis Fuller, Reggie Workman, and Louis Hayes. Recorded in 1963, the album still sounds fresh today.

Ngọc Khuê: Dạo chơi

Để kỷ niệm 20 năm album đầu tay của cô ra đời, Ngọc Khuê trở lại với cuộc “Dạo chơi” dân gian hiện đại. Những ca khúc đã đưa tên tuổi cô đến khán giả như “Bên bờ ao nhà mình”, “Chuồn chuồn ớt”, “Giọt sương bay lên”, “Gió mùa về”, và “Bà tôi” được mix lại với những âm hưởng điện tử.

Nghe thì cũng là lạ nhưng nặng về phần điện tử hơn là phần dân gian. Chẳng hạn như “Bên bờ ao nhà mình” trở thành một club hit nhiều hơn là một contemporary mix. Tuy đã 20 năm nhưng tôi vẫn ấn tượng với bài phối dân gian jazz hơn là bài mix mới với phần rap không cần thiết.

Đáng tiếc là cả album đều như thế ngoại trừ “Bà tôi” với bài phối jazz đường phố đầy sáng tạo. Tiếng bass, tiếng percussion, tiếng dương cầm, tiếng sáo hòa quyện vào nhau rất thú vị. Phải chi Ngọc Khuê vẫn theo đường lối jazz nhưng khai thác những âm hưởng mới lạ thì hay biết mấy.

Oscar Peterson Plays the George Gershwin Song Book

When I started getting into jazz, I spent time listening to George Gershwin’s songs through jazz singers such as Ella Fitzgerald, Sarah Vaughan, and of course Billie Holiday. I got familiar with his lyrics through their singing. Yesterday, I came across Oscar Peterson Plays the George Gershwin Song Book and I was hooked. Oscar Peterson (piano), Ray Brown (double bass), and Ed Thigpen (drums) played these tunes with such delight. They swing on “They All Laughed” and get down to the blues on “Oh Lady Be Good.” I have been listening to the albums on my way to the ski resorts and back.

Bill Evans Trio With Symphony Orchestra

The lead-off recording, “Granadas,” opens with a quiet piano intro from Evan’s. Then the classical orchestra joins in. At the climax of the strings, the jazz rhythm section swings in. It’s a breathtaking jazz-meets-classical beauty from start to finish. I enjoyed listening to the album on the road in the middle of the night when I was the only one awake.

Vũ Thắng Lợi: Hà Nội riêng tôi

Tiếng hát Vũ Thắng Lợi chưa từng nghe qua nhưng cái tên nghe hơi kiêu. Vũ Thắng Lợi có giọng ca trầm ấm và đẹp. Anh hát những ca khúc về Hà Nội với cảm xúc chân thật và những phần hòa âm phối khí cũng chất lượng. Ca khúc “Phố nghèo” của Trần Tiến cũng được phối theo giai điệu blues như version của Trần Thu Hà đã thu âm rất lâu. Cái khác biệt là Vũ Thắng Lợi hát không luyến láy như Trần Thu Hà. Tuy nhiên cái version của anh nó có vẻ thành thật. Anh trình bài hai ca khúc của Phú Quang, “Em ơi Hà Nội phố” và “Hà Nội ngày trở về”, cũng mộc mạc và cảm tình. Hà Nội riêng tôi đáng được thưởng thúc trọn vẹn.

Khánh Phương: LoFi Chill

Lâu rồi không nghe Khánh Phương hát nhưng tôi luôn ấn tượng chất giọng khàn và truyền cảm của anh. Đặc điểm là cái thô trong cách hát của anh. Hôm nay nghe lại các bài hits của anh như “Chiếc khăn gió ấm” (Nguyễn Văn Chung) và “Nỗi đau vô bờ” nhưng được hòa âm theo LoFi nên rất chill. Đêm khuya mùa đông lái xe trên đường phủ tuyết được nghe lại giọng hát của Khánh Phương như được sưởi ấm trong lòng.

Wynton Marsalis: The Shanghai Suite

Wynton Marsalis chastised Miles Davis for taking jazz beyond its tradition. In The Shanghai Suite, Marsalis and his Jazz at Lincoln Center Orchestra take jazz to China. No crime in that. The results are quite fascinating. In “Hot Pot!,” Marsalis plays his unmistakable intro solo before the big band joins in swimming. “Li Bai’s Blues” fuses western and eastern instruments together to create a mournful emotion. From the western blues to the easter winds, I enjoyed the entire suite.

An Oscar Peterson Christmas

Here’s a Christmas album from one of my favorite jazz pianists. Mr. Peterson swings on the classics such as “Let It Snow,” “Jingle Bells,” and “Santa Clause Is Coming to Town.” Yet the slow tempos, including “What Child Is This?,” “White Christmas,” and the orchestra-backed “Silent Night,” are relaxing. Just lay back and enjoy the holiday spirit.

Norah Jones: I Dream of Christmas

I had no idea Norah Jones dropped a marvelous Christmas album several years ago. I have been enjoying it these past couple of days on my solo ski/snowboard trip in Stowe, Vermont. At night when the snow was falling from my motel window and I was completely exhausted from a whole day of snowboarding, the only way to relax and recharge was sipping a Vodka Orange Crush and listening to Norah Jones’ jazzy Christmas tunes. From her original compositions, including the opener “Christmas Calling (Jolly Jones) and “Christmastime,” to her invigorating interpretations of “Blue Christmas” and “The Christmas Waltz,” Jones gifted the listeners a wonderful present. I just adore her soulful rendition of “O Holy Night.” Jones knows how to make a song her own and she has succeeded with these classic Christmas tunes.

Jon Batiste: Beethoven Blues

Turning Beethoven’s masterpieces blues is a fascinating concept and Jon Batiste pulled it off with his imaginative Beethoven Blues. The album kicks off with his fusion of “Für Elise (Batiste).” In this 4-minute piece, he plays classical then injects the blues into it. The album also ends with another version of “Für Elise (Reverie).” In this 15-minute extended piece, he plays improvisational jazz. The result is just mesmerizing. Batiste demonstrates his exhilarating chops in “Symphony No.5 Stomp,” which reminds me of Cecil Taylor’s style. His boogie-woogie skills are undeniable in “Waldstein Wobble.” His rendition of “Ode to Joyful” is fleeting yet relaxing despite hearing my kids played for hundreds of time when they first started taking piano lessons. I’ll be spending more time with this album in the next few weeks somewhere on snowy mountains.