Rosewood: Mùa hè bất tận
Lâu rồi không nghe rock Việt. Đêm nay tình cờ bắt gặp Mùa hè bất tận, album mới của nhóm Rosewood. Sẵn còn nửa chai Aberlour A’bunadh nên làm vài shots lấy độ cồn 60.9% chiêm ngưỡng chất rock nặng ký và để nhớ đến một ông dượng tôi rất kính nể mà đã lâu không gặp. Ổng cũng mê rock Việt lắm.
Nhóm Rosewood đã thành lập được 19 năm với những thành viên: Vũ Nhật Linh (vocalist), Nguyễn Tuấn Vũ (lead guitarist), Trần Nam Thắng (bassist), Nguyễn Trung Kiên (drummer) và Ngô Hoàng Kiên (synthesizer). Tuy nhiên đây là lần đầu tiên tôi nghe nhạc của nhóm. Thì ra Rosewood không phải rock nặng ký hoặc punk rock mà là rock nhẹ, rock ballad, và alternative rock. Với chất giọng trầm ấm và truyền cảm của Vũ Nhật Linh, các ca khúc của nhóm dễ nghe.
Lời nhạc cũng nhẹ nhàng và êm dịu không quá não nề. Chẳng hạn như “Điều bỏ quên,” Vũ Nhật Linh hát như tâm sự: “Tôi… như đang tìm tôi… giữa đời / Rồi một mai… sẽ vẫn như bức tranh hôm nào, dù còn nhiều điều bỏ quên”. Ca khúc “Hồi ký một giấc mơ” cũng đầy tự sự: “Tôi như đang rong chơi, ở nơi của sự kiếm tìm / Nghe sao mong manh, giữa câm lặng / Không gian như nát tan, chỉ còn tôi…”
“Đêm không màu” có những lời đầy tâm trạng, “Nhiều lúc, muộn vẫn bước đi / Lạ lẫm, nhưng không thấy gì”, nhưng lại không có hồn, “Chợt nghĩ, điều gì mất đi / Hạnh phúc, ta đang có gì… / Nắng lên rồi, cơn mưa ngớt thôi / Cuộc sống, như đang rối bời”. Hoặc trong “Ảo ảnh”, Vũ Nhật Linh hát “Có lúc ta quay về, nắng tái tê tan vỡ ê chề / Ngày dài đơn côi, nhìn mặt trời lặng trôi…”
Ca từ bay bổng trên mây rất là nghệ sĩ nhưng không đi vào lòng người. Chắc cái gu nghe nhạc rock của cá nhân tôi cần có một chút blues, một chút psychedelic, hay một chút punk. Thiếu những chất đó thì rock hơi bị khô khan. Có uống whisky nặng độ cồn cũng không cảm nhận được. Album Mùa hè bất tận đối với tôi thì đẹp như hơi bị thiếu cái soul của rock.