Nguyễn Văn Thọ: Vợ cũ

Bài viết về người vợ cũ của Nguyễn Văn Thọ rất cảm động. Tuy hai vợ chồng đã ly dị nhưng vẫn trân trọng và lo lắng cho nhau. Hai người không còn tình yêu nhưng vẫn còn tình nghĩa. “Chuyện cây khế nhà tôi” nói lên tình cảm đẹp đẻ giữa con người và thiên nhiên. Những bài còn lại tôi chỉ đọc thoáng qua nhất là những đề tài về chiến tranh.

Bài “Ăn mày khắp thế gian” tác giả dùng một chữ “xuya” trong câu “Cũng đôi khi gặp một người ăn xin chơi đàn rất xuya”. Lần đầu tôi đọc chữ này và không hiểu chính xác là nghĩa gì và có phải là tiếng Việt hay không. Theo tôi đoán là hay hoặc cao siêu.

Verlyn Klinkenborg: Several Short Sentences About Writing

Klinkenborg teaches writing one sentence at a time. He wrote this book using his own approach. He breaks each sentence down to communicate his thoughts. His book is packed with useful advice for direct writing. I am hooked. I want to write his way from now on. I will make sure each sentence is essential. I will reread this book again and again to remind myself to write short sentences.

Rachel Andrew: The New CSS Layout

Web layouts used to be hard and painful. Not anymore, thanks to CSS Grid and Flexible Box Module. In her latest book for A Book Apart, Rachel Andrew shows you how to create powerful, flexible layouts with just a few lines of CSS. With her in-depth technical knowledge and a gift for making complexity simple, Ms. Andrew provides only what you need to get started. Once you’ve comprehended the basic concepts and principles, the only limit is your imagination. A highly recommended read for web designers.

Dương Thụy: Chờ em đến San Francisco

Sau khi đọc một loạt sách với những tản văn ngắn, tôi muốn đổi khẩu vị đọc chuyện dài và đã bị Dương Thụy lôi cuốn vào câu chuyện tình cảm lãng mạn. Từ Sài Gòn đến New York đến Chicago đến Paris đến Los Angeles, những hình ảnh được tác giả mô tả đẹp và thơ mộng. Mối tình hai mươi năm giữa kẻ đi Mỹ và người ở lại Sài Gòn rung động và quyến rủ. Những ai mê tiểu thuyết sẽ thích thú với quyển sách này.

Và đây là một trong những đoạn tôi thích:

Tôi mở cửa bước vào thăm nhà của Chúa vài phút, ngắm những bức tranh ghép kính tuyệt đẹp rồi bước ra mà không biết phải cầu nguyện điều gì. Tôi luôn cho rằng cuộc đời mình không nên dựa vào thần thánh, mọi việc đều phải tự mình quyết định lấy. Thiên hạ vài tỉ người, làm sao Chúa nghe hết mà cứ cầu nguyện xin xỏ đủ điều. (trang 164)

Phong Điệp: Bay trên mái nhà thành phố

Qua những bài văn ngắn gọn, Phong Điệp viết lên những xô bồ và tranh đua trong đời thường. Khi tả về người phụ nữ bán mặt nạ để chữa bệnh cho con hoặc kể về một thanh nên bị “ết” vẫn có vợ con, tác giả cho thấy những hoàn cảnh trắc trẻo và nghiệt ngã của cuộc sống. Qua những bài “Gửi”, tác giả nói lên dùm những đồ vật không có tiếng nói như ngôi nhà sắp chết và lời của thùng thư. Và khi vội vã vẽ lên một nụ hoa cho đứa con bốn tuổi, Phong Điệp đã cảm thấy hổ thẹn:

Người lớn chúng ta, hóa ra không bằng trẻ nhỏ. Chúng ta biến cuộc sống của mình trở nên nhàm chán và rỗng tuếch. Thay bằng việc bước ra ngoài thiên nhiên, tận hưởng những bông hoa rạng rỡ khoe sắc trong nắng, bung nở những hương thơm quyến rũ, chúng ta sắm về nhà những bình hoa giả vô hồn và tốn kém.

Những bài văn xuôi đẹp và ý tứ.

Trần Nhã Thụy: Cuộc đời vui quá, không buồn được

Từ cái ồn ào của Sài Gòn cho đến sự yên lặng của đồng quê, Trần Nhã Thụy chia sẽ những niềm vui và nỗi buồn trong cuộc sống của mình. Qua những tản văn giản dị và nhẹ nhàng, tôi thích câu chuyện dùng “di động và lục bát”. (Chắc chắn tôi sẽ thử nhắn tin hoặc viết Twitter bằng thơ lục bát.) Là một người mê đọc sách, Trần Nhã Thụy quan tâm về vấn đề “có một thế giới sách đang bị mất”:

Thư viện không có, nhà sách không còn, sách như những đứa con bị hắt hủi, lãng quên. Nhà văn buồn đã đành, nhưng buồn hơn có lẽ là những tâm hồn từ lâu đã không còn được bồi đắp, nuôi dưỡng bằng tình cảm, trí tuệ từ những trang sách.

Thật đáng buồn đấy.

Nguyễn Ngọc Tư: Yêu người ngóng núi

Hôm qua bắt đầu đọc quyển sách này và tôi không thể đặt xuống được bởi sự lôi cuốn của những bài tản văn ngắn, mộc mạc, và sâu lắng của Nguyễn Ngọc Tư. Ngay trong bài đầu, “Yêu người ngóng núi”, cho thấy tình cảm đặc biệt của tác giả dành cho Sài Gòn. Cô diển tả mảnh đất ấy như người tình “rộng lượng, bao dung”. Bài “Chỉ là ghi lại một trưa vô tình” cho thấy cái khốn nạn dã man của một người đàn ông vô lương tâm. Riêng cá nhân, tôi ngưỡng mộ hai bài viết về tâm trạng làm mẹ của cô. Trong “Lựa chọn”, cô tâm sự, “[R]a đời nhớ con, ở bên con lại nhớ đời”. Nhiều lúc cảm thấy rất hổ thẹn với chính mình về cảm nghĩ đó nhưng giờ biết được không chỉ riêng mình. Về học vấn của con cái, tôi cũng có lối suy nghĩ như cô:

Tôi nói riêng với cô giáo, con trai tôi không cần giỏi, chỉ cần nó nhìn thấy chữ không bật ngửa ra vì lạ. Bạn không cần giỏi vì sự hãnh diện của tôi. Bao giờ bạn cảm thấy hãnh diện vì sự giỏi giang của chính mình, bạn cứ học sáng, học trưa, học chiều, học tối. Hồi cô giáo mẫu giáo phàn nàn rằng bạn học không tốt, tôi ngoác miệng ra cười, chuyện đó bình thường thôi. Tôi không phổng mũi vì bạn giỏi giang hay buồn bực vì bạn chậm chạp. Học giỏi, điều đó tuyệt. Nhưng không giỏi cũng không sao.

Cám ơn cô đã chia sẽ những cảm nghĩ chân thành.

Nguyễn Quang Lập: Ký ức vụn

Quyển Ký ức vụn của Nguyễn Quang Lập mở đầu với bài “Con ăn ruồi” viết về người chị bạn mê ăn ruồi. Câu chuyện kỳ quái không tưởng tượng nổi nhưng đọc rồi không thể nào xoá ra khỏi đầu óc được. Bài “Kí ức năm hào” ghi lại những vẻ đẹp của tuổi thơ lẫn với sự đau buồn của chiến tranh. Ngoài những câu chuyện buồn vui còn có chút tục tĩu và dí dỏm của tiếng miền Trung: “Mao cong dũ đệ sính thất cương, Lộ lộ trí đường, vương vương đại số”. Những ký ức của tác giả khá thú vị.

Ellen Ullman: Life in Code

As a programmer with an English degree, Ullman makes boring technical writing compelling and easy to understand. Her writing on technology is clear, witting, and thoughtful. On object-oriented programming for example, she explains, “In this model, code is written in very small chunks, each performing the most minimal of tasks. The objects send small ‘messages’ to one another, like ants rubbing antennas to communicate via pheromones.” The first part of the book, in which she provides her personal story with computer programming, is fascinating and engaging. The second half, she addresses woman issue in the tech industry, porn, Twitter, and Trump. She writes, “The Trump presidency has arrived like an underground nuclear test that has somehow broken through the surface of the earth to explode in the sky.” An enlightening and essential read. I enjoyed every word.

Manal al-Sharif: Daring to Drive

Sharif’s memoir begins with the incident in which she was picked up and sent to jail for the crime of “driving while female.” Then she takes us back to her painful past when she faced domestic violence, genital mutilation, and extreme isolation. She writes:

The censorship of books left no survivors. Political writings, historical narratives, even romance novels—any type of book considered to conflict with the prevailing extreme Salafist doctrine—was banned. Students in other countries might rebel against the madness, but the widespread illiteracy of our parents and the manner in which we were taught—dictation without discussion, memorizing and repeating without analysis or criticism—molded and subjugated us in such a way that we became domesticated and tame. We were like captive animals that had lost the will to fight. We even went as far as to defend the very constraints that they had imposed upon us.

It’s a stirring, eye-opening read.

Contact