Phan Thị Ngôn Ngữ: Dùng dằng

Tập thơ lục bát của Phan Thị Ngôn Ngữ mở đầu, “Quê hương sau cuộc chiến chinh / Tang thương vận nước điêu linh phận người”. Gần đây tôi đọc thơ của những tác giả sống ở hải ngoại, ai cũng viết về quê hương với nỗi đau xót xa và nỗi căm hờn. Cũng may là cô PTNN đổi sang những đề tài khác như “Ra phố nhặt đời”:

Sáng ra phố nhặt mặt trời
Nhặt trong vô lượng những lời u minh
Rưng rưng cúi nhặt bóng mình
Đã trần ai khốn chông chênh tháng ngày

Bạt ngàn mỏi vết chim bay
Níu hư vô hỏi cao dày tầng không
Xa thuyền níu bóng hỏi sông
Khuất người níu mộng hỏi lòng đầy vơi

Sáng ra phố nhặt tình đời
Nhặt tâm vọng động nhặt lời vong ân
Đa đoan trầm ngải bao lần
Quẩn quanh mê lộ cũng ngần chiêm bao

Trăng đùa nhành trúc hư hao
Gió ru đêm lạnh thì thào ngõ quanh
Phố khuya đèn thức ngọn xanh
Hồn ta chiếc lá đoạn cành tiếc sương.

Thơ của cô đẹp, truyền cảm và cách xếp chữ của cô flow rất suôn sẻ và êm dịu. Sách bên trong thiết kế rất sang trọng. Chữ dễ đọc và rất nhiều chỗ trắng (white space). Đáng tiếc là thiết kế trang bìa không được ấn tượng.

Điều thú vị là tác giả ở thành phố Annandale rất gần chỗ tôi đang cư ngụ. Hôm nào ghé qua thọ giáo.