Jill Barber: Encore!

Lately I have been so stressed out that I couldn’t sleep at night. I needed some music to put my mind at ease and Jill Barber’s Encore! was the perfect remedy. I have not heard of Jill Barber before, but her French singing soothed my brain immediately. Her beautiful voice accompanied by an orchestrated swing on “Plus je t’embrasse” lifted my spirit. The whoa-whoa horn section on “Ménilmontant“ brought back the good old Louis Armstrong’s Hot Fives and Hot Sevens vibes. Encore! is a French jazz record to kick back and relax.

Thelonious Monk Plays Duke Ellington

I spent countless hours listening to Thelonious Monk played Thelonious Monk. Recently I am enjoying Thelonious Monk Plays Duke Ellington. When Monk played Duke, he added his own spin into it. On “It Don’t Mean a Thing (If You Ain’t Got That Swing),” Monk not only swung, but he also sliced up the melody into staccato pieces. He chopped up the “Mood Indigo” and assembled it back together as Monk always had done. My personal favorite is his piano solo take on “Solitude,” in which he deployed his dissonances and angular melodic twists. No one plays Duke like Monk.

Lil Wuyn: An

Tôi ít khi nghe Việt rap. Có nghe cũng chỉ nghe những bài single trên YouTube. Mấy hôm nay được nghe trọn vẹn một album Việt rap của Lil Wuyn. Tôi chưa từng nghe qua Lil Wuyn nên đây là lần đầu đến với An qua một quan điểm tươi mới (fresh). Bài hát tựa đề gây ấn tượng ngay từ flow đến production đến lyrics. Chỉ với tiếng đàn acoustic guitar đơn giản cũng đủ để Lil Wuyn trải lòng của mình về đời sống:

Hành trình không phải là hành hình
Thành hình, thành tài, và là mình
Rèn luyện, cần cù, và tiết kiệm
Càng lớn càng phải có trách nhiệm
Với gia đình, âm nhạc quanh mình.

Cá nhân tôi thích Lil Wuyn raps về tiếng Việt:

Tiếng Việt phong phú
Nghe một hồi lú lúc nào không hay
Có khi líu lưỡi, có khi thật khó
Để phát ra thành âm hay.

Lil Wuyn đem khá nhiêu punchlines vào những verse của mình. “Mở mắt” với Đen, chẳng hạn, Lil Wuyn raps, “Ta cứ chấp thuận những lời phê phán / Vì đến một ngày họ cũng sẽ chê… chán”. Không những chỉ Đen mà còn có sự hiện diện của đàn anh như Young H và Rhymastic trong album của Lil Wuyn.

Với một concept chặt chẽ từ đầu đến cuối, An là một album đầy hứa hẹn cho tương lai. Một album rap Việt có chất thơ và lời động lực mà không cần văng tục. Như Lil Wuyn bài tỏ trong “More Life”: “Tao chọn âm thầm và làm nên chuyện / Chứ không tuyên bố rằng mình sẽ làm nên chuyện”. Keep pushing it, lil bro!

Lều Phương Anh: Tình ca Lều (vol2)

Giọt hát của Lều Phương Anh ấm áp và truyền cảm thích hợp với giai điệu blues jazz. Cô covers “Niệm khúc cuối” (Ngô Thụy Miên) rất lả lướt, nhất là tiếng đàn dương cầm, qua phần hòa âm bossa nova. “Bao giờ biết tương tư” (Phạm Duy) được phối theo dàn sang trọng và dây êm dịu. Rất phê với giai điệu Latin cho ca khúc “Sang ngang” (Đỗ Lễ). Hơn đáng tiếc là phần saxo solo hơi bị ngắn. Tuy nhiên, đây là một album tình khúc Việt theo phong cách acoustic jazz đáng thưởng thức về đêm.

Tuyết Phượng: Tuyển tập nhạc Trịnh Công Sơn

Đêm nay lần đầu tiên thưởng thức nhạc Trịnh qua đôi cha đàn con hát. Tuyết Phượng có giọng hát trong như suối và thanh như chim hót. Với tuổi đời của cô, không biết cô có hiểu ca từ trong nhạc Trịnh hay không nhưng cô hát có tâm hồn và có cảm xúc. Cô phát âm rõ và nhả chữ nhẹ nhàng. Tôi đang lắng nghe 3 Tuyển tập nhạc Trịnh Công Sơn của Tuyết Phượng với tiếng đàn acoustic guitar mộc mạc của thân phụ cô. Nhạc Trịnh vẫn mãi tồn tại từ thế hệ này đến thế tới.

Dấu chân địa đàng: Live Latin Jazz Trio & Quartet

Tình cờ tìm được album này trong Spotify. Bài đầu, “Dấu chân địa đàng” (Trịnh Công Sơn), được hòa âm phối khí theo bossa nova với band trio (piano, drum, và bass) thật hấp dẫn, nhất là phần solos của piano và bass.

“Nỗi lòng” (Nguyễn Văn Khánh) được chơi theo giai điệu blues qua phần trình diễn quartet. Kèn saxophone chơi phần melody thật nồng nàng không thua gì tiếng hát một ca sĩ. Phần saxophone improvisation thì tuyệt diệu.

“Mưa hồng” (Trịnh Công Sơn) là bài người viết này ưa thích nhất (personal favorite). Tuy không lời nhưng vẫn có thể nhận ra được câu, “Cuộc đời đó có bao lâu mà hững hờ”, qua tiếng đàn dương cầm. Tuy nhiên, 10 bài thu âm live, chỉ cần một chai vang là đủ phê pha từ đầu đến cuối.

Một điều thiếu xót là không tìm ra được thông tin gì về những nhạc sĩ đóng góp trong album. Thấy cover có nhãn hiệu Diễm Xưa nhưng không có back cover. Spotify cần phải làm tốt hơn về phần credits. Tuy Spotify để album này phát hành năm 1999 nhưng không biết có chính xác hay không. Bạn đọc nào có original album này thì gửi info cho mình biết nhé.

Ngô Lan Hương: #Trầm

#Trầm mở đầu với ca khúc “Tuổi mộng mơ” (Phạm Duy) qua tiếng hát thanh, trẻ của Ngô Lan Hương. Cô vào đoạn đầu bằng acapella rất êm dịu, từng câu từng hơi thở. Đoạn thứ nhì có tiếng đệm acoustic guitar mộc mạc. Đoạn nghỉ (break) có tiếng violin hòa hợp với guitar. Một bài cover đẹp nhưng trong vòng dự đoán. Bất ngờ là bài cover “Chuyện tình nàng trinh nữ tên Thi”. Ca khúc trữ tình của nhạc sĩ Hoàng Thi Thơ được Ngô Lan Hương trình bài trần trụi (naked) với phong cách acapella và acoustic. Cách phát âm giọng Bắc của Ngô Lan Hương rất dễ thương. #Trầm tuy ngắn ngủi như gần gũi.

Hamilton de Holanda & Gonzalo Rubalcaba: Collab

I didn’t know who Hamilton de Holanda and Gonzalo Rubalcaba were, but their extraordinary Collab blew me away. While Holanda is an innovative mandolinist, Rubalcaba is a renowned pianist, whose style is deeply rooted in the jazz tradition. Together they created captivating synergies of Afro-Cuban and Brazilian jazz on such as the exhilarating “Blues Landvall”, the energizing “Mandalagh,” and the mesmerizing “Flying Chicken.” On the vocal version of “Incompatibilidade de gênios,” João Bosco joins the duo. Although Bosco switches between word and wordless singing, he seems to scat the entire song to my foreign ears. I enjoyed this album immensely.

Nguyễn Thùy Linh: Linhbof at Zebra Live Sessions

Nguyễn Thùy Linh phát âm tiếng Anh rất chuẩn. Nghe cô hát nhạc Mỹ không biết cô là người Việt. “Crazy he calls me” là một trong những ca khúc nổi tiếng của cố ca sĩ Billie Holiday, tuy nhiên Nguyễn Thùy Linh hát giống Madeline Poireaux hơi là Holiday.

Giọng cô có chất khói nên hát nhạc jazz nghe rất nồng nàn. Với “Till there was you”, cô khoác lên chiếc áo bossa nova đầy vẻ khoái lạc. Với “It’s always you” của Chet Baker, cô uyển chuyển nhè nhẹ với nhịp điệu swing lãng mạn. “Đêm hôm qua”, song ca cùng Thắng (Ngọt), là ca khúc đầu tiên tôi được nghe cô hát tiếng Việt. Album này chỉ có 4 ca khúc thu live.

Tôi muốn nghe cô hát thêm tiếng Việt và tìm được một single cô covers “Bây giờ tháng mấy” của nhạc sĩ Từ Công Phụng cũng theo nhạc jazz. Cô hát tiếng Việt rất rõ. Lợi thế của cô là đôi tai nghệ sĩ và năng khiếu ngôn ngữ.

Hoàng Minh Châu: The First Album

Hoàng Minh Châu là một ca nhạc sĩ trẻ tự hát những sáng tác của mình. “Ước mơ nhỏ xinh”, bài mở đầu cho The First Album của cô, nhắn nhủ chúng ta hãy “Buông đi ưu tư, buông những gấp gáp trong đời thường để bình yên / Bình yên đôi khi ở trong tâm bão kia”. Cô ca nhỏ nhẹ với tiếng đàn acoustic guitar.

Ngược lại với “Ước mơ nhỏ xinh”, “Váy hoa nhí (Summertime)” trẻ trung hơn với dịp dance beat. Ca từ của cô cũng dí dỏm với ngôn ngữ Việt Anh: “Em có muốn uống latte coffee? / Nước cam hay trân châu Ô long kem cheese”.

“Son” trở lại với giai điệu ballad nhẹ nhàng. Cùng với tiếng keyboard và guitar, cô vu vơ hát, “Em yêu son còn tôi thích âm nhạc / Tôi yêu em vậy nên tôi sẽ hát / Cho em bài ca về những thứ em yêu / Là lá là la lá la là”. Chẳng những hát, cô còn đọc rap với cách flow thỏ thẻ.

Album đầu tay của Hoàng Minh Châu ngắn gọn nhưng có triển vọng về lâu dài.

Contact