Hồng Nhung: Bóng là ai

Hồng Nhung ca nhạc Trịnh qua phần hòa phối khí theo giai điệu jazz thì còn chỗ nào phê bình được nữa. Giọng của cô như rượu vang. Càng ngày càng thêm độ sâu, chẳng hạn như cô hát “Vết lăn trầm” với chất blues nồng nàn. Với “Ru ta ngậm ngùi”, cô nâng giọng alto của minh lên khi hát những nốt cao nhưng vẫn giữ được nét êm dịu. Đặc biệt là ca khúc “Như cánh vạc bay”, cô được Clara Simonoviez hát lời Pháp rất dễ thương. Hồng Nhung cũng hát lời Pháp cho ca khúc “Bống bồng ơi”. Dĩ nhiên tôi không biết cách phát âm tiếng Pháp của cô ra sao. Nếu có phê bình thì chỉ phần đó thôi. Ngoài ra đây là một album có giá trị để thưởng thức và tôi sẽ nghe đi nghe lại nhiều lần trong tương lai.

Nguyễn Hồng Nhung: Giấc mơ của thanh xuân

Giọng hát mộc mạc truyền cảm của Nguyễn Hồng Nhung rất thích hợp với phong cách acoustic. Cô hát “Chuyện tình không suy tư” (Tâm Anh) chậm chạp từng chữ như đang tự sự. Tiếng đàn guitar giúp cô nói lên những lời từ con tim. Cô trình bài “Lệ hoang” (Trịnh Nam Sơn) với tất cả tâm hồn. Đáng tiếc là cô lại chọn những ca khúc ngoại lời Việt. Tuy cô hát những ca khúc giai điệu Hoa rất tốt nhưng chỉ nghe qua một vài lần là cùng. Những ca khúc thuần Việt thì tồn tại dài hơn.

Thùy Dung: Tình khúc nhạc Pháp

Nghe Thùy Dung hát Tình khúc nhạc Pháp khiến tôi tưởng nhớ đến Ngọc Lan. Như Ngọc Lạn, Thùy Dung phát âm tiếng Pháp nhỏ nhẹ và êm dịu nên nghe rất mát tai, đặt biệt là “Chàng (Lui)” và “Giọt sầu trong tim” (Quelque chose dans mon coeur)”. Khác là giọng hát của Ngọc Lan chín mùi hơn một tí. Chẳng hạn như “Chuyện phim buồn (Quand le film est triste)”, nghe Thùy Dung hát mà buồn dùng cho nàng. Còn nghe Ngọc Lan hát thì phải rơi nước mắt cho nàng. Tuy nhiên cả hai nàng thảm thương như nhau. Hơi ngạc nhiên một chút là phần trình bài của Thùy Dung qua ca khúc “Say tình (Méditerranéenne)”. Cô bốc cháy một cách rất dịu dàng chứ không thét gào. Tôi không thể hình dung được Ngọc Lan sẽ hát ca khúc này ra sao. Hơi tiếc là những tình khúc này không được hòa âm theo giai điệu jazz như những ca khúc cô đã trình bày. Tuy nhiên nghe vẫn phê.

Hà Trần: Những con sông ngón tay

Phong cách của Hà Trần là luôn đi đường lối riêng. Trong lúc phong trào bị lôi vào thế giới nhân tạo thì cô trở về với thiên nhiên qua album mới nhất mang tên Những con sông ngón tay, với sự cộng tác của nhạc sĩ Trần Đức Minh và nhà thơ Phan Lê Hà.

Được đệm bởi tiếng đàn guitar điện và dàn dây (orchestra), cô ca hát cùng với tiếng dế, tiếng ếch, và các động vật trong “Đêm hè cuối”. Trong “Đêm ngân” có “con ve nâu dưới đất hẹn bầu trời” để cùng nhau ca hát với tiếng đàn acoustic guitar, một chút chất funk, và cách hát luôn biến chuyển của cô.

Trong khi “Mộng” đưa chúng ta vào một buổi sáng vắng vẻ lắng đọng với thiên nhiên thì “Hà Nội chiều tháng ba” đưa chúng ta đến không gian nhộn nhịp của tiếng xe chạy và tiếng kèn inh ỏi (ở Việt Nam mà không dùng kèn xe chắc chịu không nỗi).

Dĩ nhiên Hà Trần không chỉ lúc nào cũng nhẹ nhàng và êm dịu. Cô rock lên trong hai ca khúc “Giấc mơ màu nâu” và “Ngã rẽ”. Và đương nhiên là có một chút lên đồng của Hà Trần ở trong đó.

Sau tám năm, sự trở lại của Hà Trần là một dự án đầy ý nghĩa. Nên nghe và trải nghiệm.

Kacey Musgraves: Deeper Well

I didn’t know who Kacey Musgraves was. Her latest album popped up under Spotify’s new releases so I just gave it a spin. The opening track, “Cardinal,” pulled me in with the groovy country-rock beat. Her soothing voice invited me in, but her lyrics made me stay.

With the guitar-picking country vibe on the title track, “Deeper Well,” she shared, “Took a long time, but I learned / There’s two kinds of people, one is a giver / And one’s always tryin’ to take / All they can take.” I knew exactly what she was talking about. I couldn’t stand the fucking takers either.

Over a hypnotic pop-country flavor, she gave the “Lonely Millionaire” some advice: “You can wear the gold watch on your wrist / But it won’t give you back the moments you miss.” Back to the minimal picking guitar, she sang about where “Heaven Is”: “Nobody knows where we go when we die / Maybe we’ll ride white horses in thе sky.”

This album is a beautiful work of understatement. I enjoyed the lyrical journey from start to finish.

Gum.mp3: Black Life, Red Planet

Gum.mp3’s spacious, electronic style reminds me of The Chemical Brothers. “Spacey” is atmospheric, upbeat, yet calm. My personal favorite track on the album has to be “Deimos,” which showcases Gum.mp3’s skillful blend of Spanish guitar with hypnotic rhythms. Listening to the album brings me to the early days of Flash intros, which combined motion graphics with electronic beats. I also find the music soothing for walking or driving.

Grace Kelly with Strings: At the Movies

I know R. Kelly, but who the fuck is G. Kelly? From a quick research, Grace Kelly is a saxophonist, composer, songwriter, band leader, and a singer. I came across her latest album, in which she covers tunes from movies and an orchestra backing her up. The album kicks off with the “James Bond Medley” with Kelly’s soaring saxophone. Halfway through, she started to sing. She has a decent voice, but she should have kept the medley strictly instrumental. She introduces “The Way You Look Tonight” with the Charlie Parker flow. It’s a mesmerizing swing cover with the strings behind her. Her collaboration with Sean Jones on “Soul Bossa Nova” reminds me of Bird and Diz. Damn, Mr. Jones got the bebop chops and Ms. Kelly got the swag. Love the call-and-response interactive. Not a perfect album, but very close. Love her, and she’s Korean-American.

Norah Jones: Visions

The days of pop-jazz are gone. Norah Jones has moved on. Visions, her latest album, is a pop-rock album full of life and filled with joy. Even when she’s “Staring at the Wall,” the vibe is energetic. She also takes listeners into a rocking “Paradise.” She’s the “Queen of Sea” who “Just Wants to Dance.” Jones’s smoky voice is aged like fine wine and her keyboard skills are sharper even though her style is still less is more, which makes her collaboration with Leon Michels a fruitful one.

Julian Lage: Speak to Me

This is my first time listening to Guitarist Julian Lage and the first track, “Hymal,” on this album pulls me in immediately. What a hypnotic, soulful bass-guitar duo. “Northern Shuffle” continues with blues-rock sensational riffs. “Serenade” is just so beautiful. I enjoyed the album immensely from start to finish.

Ngô Thụy Miên: Tác giả và tác phẩm

Lâu rồi không nghe tin tức và cũng không theo giỏi gì về Trung tâm Asia. Có thể Asia đã mất nhưng âm thanh và ca sĩ của Asia vẫn còn tồn tại qua SBTN. Nghe những tác phẩm của Ngô Thụy Miên qua chương trình SBTN, những phần hòa âm phối khí vẫn không thay đổi dước tay của nhạc sĩ Trúc Hồ.

Dĩ nhiên 17 ca khúc của Ngô Thuỵ Miên thì không còn gì lạ nữa. Phần ca sĩ thì có người hát xuất sắc có người hát tạm được. Lâm Nhật Tiến trình bài “Dấu tình sầu” (hòa âm Trúc Hồ) đẹp và gọn gàng. Anh không dây dưa kéo dài. Ngược lại Nguyễn Hồng Nhung dùng chất rung nhiều trong “Riêng một góc trời” (hòa âm Trúc Sinh) nên chói tai. Tôi rất thích giọng ấm áp của Anh Tuấn nhưng anh cũng dùng chất rung quá nhiều trong “Áo lụa Hà Đông” (hòa âm Trúc Sinh) làm giảm đi phần trình bài của anh.

Nổi bật trong chương trình là những phần hòa âm phối khí của nhạc sĩ Bùi Công Nguyên như “Em còn nhớ mùa xuân” qua giọng hát bay cao của Bích Vân, “Paris có gì lạ không em” qua giọng hát êm dịu của Thái Hiền, “Bài tình ca cho em” qua giọng hát đầy trải nghiệm của cô Lê Uyên, và “Tuổi 13” qua giọng hát trẻ cao vời vợi của Kimberly Trương.

Tôi không có xem chương trình này chỉ thưởng thức nhạc mà thôi.

Contact