Bảo Chấn: Nơi ấy bình yên

Chín tình khúc nổi tiếng một thời của nhạc sĩ Bảo Chấn được nhạc sĩ Đức Trí hòa âm lại theo phong cách thính phòng nhẹ nhàng. Ngoài những giọng hát quen thuộc như Mỹ Hạnh, Lê Hiếu, Uyên Linh, Lân Nhã còn có những giọng hát chưa quen (với tôi) đã đóng góp trong album.

Hakoota Dũng Hà có chất giọng trầm ấm và anh trình bài “Biển chờ” qua giai điệu blues-jazz thật nồng nàn. Qua giọng hát mềm mại truyền cảm, Bích Trâm thể hiện ca khúc “Mùa thu” với phần đệm acoustic mộc mạc thật êm ái và cảm xúc. Cece Trương chuyên chở giai điệu funk-jazz trong “Chiếc lá vô tình” thật dễ thương.

Một lần nữa, Đức Trí đã thực hiện một sản phẩm giá trị về phần hòa âm phối khí phù hợp cho từng giọng hát và phong cách của ca sĩ. Chỉ có một thiếu sót (cá nhân) nho nhỏ. Tôi rất muốn được thưởng thức giọng hát Thùy Chi trong album này.

Nguyễn Tuấn Anh: Hồi ký không tên

Nguyễn Tuấn Anh có chất giọng trầm ấm nhưng không mấy lôi cuốn. Anh trình bày những tình khúc của nhạc sĩ Vũ Thành An không ấn tượng lắm tuy cách hòa âm phối khí của nhạc sĩ Nguyễn Quang sang và đẹp. Nguyễn Tuấn Anh không tạo được nét riêng của mình mà bị gò bó hát cho đúng theo lời dạy của thầy.

Ngọc Bích Vol. 2: Ru giấc tàn phai

Ngọc Bích mở đầu “Giọt mưa thu” (Đặng Thế Phong và Bùi Công Kỳ) với chất giọng thấp trầm khiến tôi hình dung ngay nữ danh ca Thanh Thúy. Cái đặc điểm trong phiên bản của Ngọc Bích là phần hòa âm. Nhạc sĩ Nguyễn Tuấn Nam khéo léo kết hợp giai điệu dân gian Việt Nam vào phong cách jazz. Các ca khúc trong album được phối theo jazz và blues nhẹ nhàng thích hợp với cách hát nồng nàn và chất giọng trầm ấm của Ngọc Bích như “Thu hát cho người” (Vũ Đức Sao Biển), “Lá rơi bên thềm” (Nguyễn Hiền và Lê Trọng Nguyễn), và “Ru giấc tàn phai” (Trường Sa). Trong những ngày mùa đông lạnh lẽo của miền bắc Mỹ nhờ chín ca khúc này sưởi ấm con tim.

Nicki Minaj: Pink Friday 2

Nicki Minaj has some kick-ass flows and she can ride any beat. On top of all, she raps with clarity. She goes hard on “Barbie Dangerous” and “Fallin 4 U.” With “Super Freaky Girl,” she gets too nasty. Pink Friday 2 once again suffers with her singing.

Stacey Kent: Summer Me, Winter Me

I haven’t listened to Stacey Kent for a minute. She has a beautiful voice, but her meticulous pronunciation has me hanging to every word. Her rendition of “If You Go Away” is just splendid. Her French version “Ne Me Quitte Pas” is just lovely. I enjoyed both languages of her singing in this album. This is a perfect vibe for the holiday season.

2 Chainz & Lil Wayne: Welcome 2 Collegrove

Out of the Chainz-Wayne duo, the veteran flows far more superior than the rookie. Right off “G6” and “Big Diamonds,” 2 Chainz can’t keep up with Lil Wayne’s virtuosic deliveries. Wayne maneuvers his way around the beats with effortlessness. It’s easy to enjoy the way he raps than what he raps. On the other hand, 2 Chainz has a few hilarious punchlines like, “I went to paradise with a pair of dice with a pair of dykes.” Unfortunately the album loses its momentum halfway in. “P.P.A.” is just misogynistically horrendous.

Jeezy: I Might Forgive… But I Never Forget

The Snowman is back and he might forgive, but he never forgets. Jeezy delivers 29 tracks all by himself. He raps the bars and the hooks. His flow is still slow and eerie. His storytelling is still captivating. I didn’t I could finish 29 tracks, but I had gone through at least three times. I could quote his rhymes and punchlines on any track, but I leave you with this one: “They wouldn’t let you in the door, but I walk you in the buildin’ / Only thing I’m takin’ care of, nigga, is my children.” Glad to hear a hustler’s taking care of his kids.

Jazz dân ca Việt Nam 1 & 2

Mấy hôm trước gõ “Viet Jazz” vào Amazon Music thì ra albums Jazz dân ca Việt Nam 1 & 2. Bấm vào nghe thử thì thích ngay. Những bài dân ca nằm lòng lần đầu tiên được nghe qua tiếng đàn dương cầm độc thoại như cách chơi của Bill Evans. Nhẹ nhàng, chậm rãi, và ứng khẩu theo phong cách jazz. Tiếc rằng tôi không biết ai chơi đàn dương cầm hoặc MSGproduction là nhà sản xuất nào. Tìm trên mạng cũng chả thấy. Thôi thì đành chỉ nghe và thưởng thức vậy.

Lân Nhã: Nhiên

Đã lâu rồi mới được thưởng thức một album nhạc Trịnh qua bầu không khí mộc mạc cùng tiếng hát nam trầm ấm. Đúng với tựa đề của album, Nhiên, Lân Nhã hát ca từ của người cố nhạc sĩ tài hoa rất hồn nhiên. Được đệm bởi tiếng đàn guitar acoustic, Lân Nhã hát nhẹ nhàng từng chữ một nên anh để lộ cách phát âm hơi điệu của mình. Tuy nhiên không điệu đến nỗi khiến người nghe rùng rợn. Chỉ cần vài shots whisky là album này nghe phê ngay.

Rakim: The Master

Somehow I stopped following Rakim after The 18th Letter in 1997. It was an impressive comeback as a soloist because Rakim “ain’t down with Eric B. no more.” I didn’t know Rakim dropped The Master in 1999. The typography on the cover is horrendous, but the album is a classic. Rakim was truly the master of his craft and he was at his best when he rapped about his rapping techniques: “Flow Forever,” “When I B on tha Mic,” and “All Night Long.” I didn’t mind him busted his rhymes for the ladies on “Finest Ones,” but the moaning sample is just weird and irritating. I discovered this album 24 years later, but better late than never.

Contact