Cậu Bé Dỗi Hờn
Chủ Nhật trời đẹp tôi dắt hai đứa nhỏ ra công viên chơi. Khi đến công viên Đán gặp thằng bạn cùng lớp. Ba đứa cùng chơi với nhau vui vẻ. Một lúc sau chỉ còn Đán và đứa bạn của nó tung tăng nô đùa. Thằng Đạo thì lại ủ rũ. Tôi hỏi, “Sao con không chưa với hai em?” Nó đáp, “Em Đán quên con rồi.” Tôi cười trả lời, “Em con làm sao quên con được.” Nó nói rằng, “Em Đán lờ đi với con.” Tôi gọi thằng Đán đến và hỏi, “Sao con lờ đi với anh Đạo?” Nó trả lời, “Con không có.” Tôi nói, “Anh muốn chơi với tụi con.” Nó quây qua hỏi anh Đạo, “Anh Đạo chơi với tụi em không?” Đạo dỗi hờn đáp, “Không.” Thế thì thằng em tiếp tục chạy nhảy. Với nét mặc buồn, Đạo quây qua tôi nói, “Em Đán quên con rồi.”
Vài tháng gần đây tôi để ý thấy sự thay đổi trong cảm nghỉ của thằng Đạo. Mỗi khi không được xem iPad hay chơi game nó khóc lên và nói không ai thương nó cả. Những lúc ấy tôi vừa giận lại vừa thấy nó tội nghiệp. Lần nào cũng giải thích cho nó sao là thương và sao là không thương nhưng chẳng lúc nào nó chịu nghe cả.
Tôi hiểu được sự nhạy cảm của nó nên tôi thường lưu ý đến nó nhiều hơn thằng em. Thằng em thì không nhạy cảm lắm. La nó một chúc là nó quên hết và trở lại bình thường. Có nhiều lúc nó còn quên và không để ý đến. Tính của thằng Đán không nặng về cảm giác nhưng nó rất tình cảm. Ngày nào nó cũng muốn bế thằng em trên tay và hôn em cả.
Cũng ngày hôm qua khi thấy đứa em của thằng bạn, nó nói với bà mẹ rằng, “Our baby is better than your baby (Em của tôi tốt hơn là con của bà.” Tôi cũng không biết nói gì hơn chỉ xin lỗi bà ta thôi. Cũng may bà cảm thông được con nít nó nói những gì nó muốn nói.
Cách đây mấy tháng, nó hỏi một bà mẹ lùn (dwarf) rằng, “Tại sao bà nhìn như thế?” Tôi không biết phải nói gì nên cũng lặng câm. Bà mẹ trả lời rằng, “Vì tôi là một người mẹ lùn.” Bà cũng không có vẻ dỗi hờn hay trách móc. Có lẻ đối với bà những câu hỏi như vậy không còn xa lạ gì nữa.