The Girl Next Door
Her house’s next to mine,
separated only by the spinach vine.
Two persons living in loneliness
She seems to be like me in her sadness
If the spinach vine wasn’t there,
I’ll definitely come over and visit her.
I have a gentle dream
A white butterfly often comes to my place
O Butterfly! Please come inside!
Let me ask you just a small question…
“How come she does not smile
when drying the golden silk on the terrace?”
Her eyes often gazes at the sky…
The white butterfly had returned to her house!
Suddenly, I feel tuggings on my heartstrings
I asked myself, “Is it true that I love her?”
No! If love should fail,
My heart will then be like cold ashes.
She haven’t taken her dried silk inside
The white butterfly comes over each day
But the last few days, I haven’t seen her
If only I also have golden silk to dry
What is it in me that seems like Longing?
Longing for her? No! Mustn’t be longing for her!
Yes, from a love that had its path severed,
My heart still aches and remembers…
Rain had been pouring down
It will be four days today
I feel lonely and sad
When the rain stops, will the butterfly still comes over?
Today, rain has stopped
Golden silks no longer dried, and butterfly lazy to come over
The terrace next door’s still missing her shadow
My face down on the table, I sobbed…
I missed the butterfly a lot
I also missed the golden silk
But I will not miss her.
Alas! White butterfly, golden silk!
Please return quickly and bear mourning for her
Yesterday, she died.
I’m choking with sobs… I really love her!
“If your soul’s still in this world,
Please enter the butterfly and come over!”
Translated by Vương Thanh
Người hàng xóm
Nhà nàng ở cạnh nhà tôi,
Cách nhau cái giậu mồng tơi xanh rờn.
Hai người sống giữa cô đơn,
Nàng như cũng có nỗi buồn giống tôi.
Giá đừng có giậu mùng tơi,
Thế nào tôi cũng sang chơi thăm nàng.
Tôi chiêm bao rất nhẹ nhàng…
Có con bướm trắng thường sang bên này.
Bướm ơi, bướm hãy vào đây!
Cho tôi hỏi nhỏ câu này chút thôi…
Chả bao giờ thấy nàng cười,
Nàng hong tơ ướt ra ngoài mái hiên.
Mắt nàng đăm đắm trông lên…
Con bươm bướm trắng về bên ấy rồi!
Bỗng dưng tôi thấy bồi hồi,
Tôi buồn tự hỏi: Hay tôi yêu nàng?
Không, từ ân ái nhỡ nhàng,
Tình tôi than lạnh tro tàn làm sao!
Tơ hong nàng chả cất vào,
Con bươm bướm trắng hôm nào cũng sang.
Mấy hôm nay chẳng thấy nàng.
Giá tôi cũng có tơ vàng mà hong.
Cái gì như thể nhớ mong?
Nhớ nàng? Không! Quyết là không nhớ nàng!
Vâng, từ ân ái nhỡ nhàng,
Lòng tôi riêng nhớ bạn vàng ngày xưa.
Tầm tầm giời cứ đổ mưa,
Hết hôm nay nữa là vừa bốn hôm!
Cô đơn buồn lại thêm buồn…
Tạnh mưa bươm bướm biết còn sang chơi?
Hôm nay mưa đã tạnh rồi!
Tơ không hong nữa, bướm lười không sang.
Bên hiên vẫn vắng bóng nàng,
Rưng rưng… tôi gục xuống bàn rưng rưng…
Nhớ con bướm trắng lạ lùng!
Nhớ tơ vàng nữa, nhưng không nhớ nàng.
Hỡi ơi! Bướm trắng tơ vàng!
Mau về mà chịu tang nàng đi thôi!
Đêm qua nàng đã chết rồi,
Nghẹn ngào tôi khóc… Quả tôi yêu nàng.
Hồn trinh còn ở trần gian?
Nhập vào bướm trắng mà sang bên này!
Nguyễn Bính